Lâm Thiều Đường đi rồi, Phó Hựu vào nhà trúc.
Hắn chưa đóng cửa.
Nhà trúc phân thành phòng trong phòng ngoài, hắn dừng trước màn cửa trong phòng, nghe động tĩnh bên trong.
Âm thanh gì đều không nghe thấy, lại có một mùi thơm theo khe hở màn cửa bay ra.
Phó Hựu mau chóng lui về sau, đợi khô nóng trong lòng bình phục xuống, hắn lấy khăn bịt chặt miệng mũi, bước nhanh vào nhà.
Hắn nhìn thấy trên giường một thân ảnh yểu điệu đang nằm, một thân bối tử thủy lục đáy trắng, váy dài, đưa lưng về phía hắn nhẹ nhàng cọ chân, như là ngứa trên người. Phó Hựu không nhìn nhiều, ánh mắt đảo qua cửa sổ trong phòng đóng chặt, mau chóng rơi vào trên lư hương phía dưới bàn, nơi đó hương đã đốt được nửa đoạn ngón tay.
Phó Hựu bước nhanh tới bàn.
Thẩm Tình nhận thấy không đúng, cưỡng chế rung động trong cơ thể, xoay người, vừa muốn hô một tiếng "Đường biểu ca", lại nhìn thấy sườn mặt Phó Hựu trong trẻo. Trong đầu đột ngột dâng lên dự cảm không ổn, Thẩm Tình tâm niệm xoay chuyển, nhỏ giọng cầu xin: "Tam ca, ngươi cứu ta, ta bị người dẫn tới nơi này... Tam ca!"
Phó Hựu nhìn cũng không nhìn nàng, dập tắt hương rồi bưng lư hương nghênh ngang rời đi.
Thẩm Tình khẩn trương vừa căng thẳng, lửa trong cơ thể dường như đột nhiên bị hắt dầu, hừng hực vọt lên, cháy đến mức nàng đi không nổi, mềm nhũn ngã trên mặt đất, trong miệng từng tiếng hô Tam ca, mềm nhẹ mà mị hoặc.
Phó Hựu nghe thấy, nhưng hắn không chút động lòng, đem lư hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566089/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.