🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ Tấn đi ra khỏi nha môn Lại bộ, trước tiên phái Hứa gia đi Thông Chính tư hỏi xem Phó Phẩm Ngôn khi nào hồi phủ để đi cùng nhạc phụ.
Hứa gia rất nhanh quay trở lại, "Vương gia, Phó đại nhân có việc, tạm thời không sao thoát ra được, mời vương gia đi trước."
Từ Tấn gật gật đầu, dẫn Hứa gia đi ra ngoài cổng cung.
Giữa đường gặp được Phó Phẩm Xuyên vừa từ Đại Lý tự quay về, vì thế hai người đồng thời đến Cảnh Dương Hầu phủ.
"Vương gia cùng ta đi uống chén trà đi, vương phi tới đây cũng cần một khoảng thời gian." Sau khi xuống xe, Phó Phẩm Xuyên khách sáo mời.
Cảnh Dương hầu Phó Phẩm Xuyên làm quan thanh chánh liêm minh, trên triều đình thanh lưu, rất được Gia Hòa đế thưởng thức. Từ Tấn cảm nhận về hắn cũng không tệ, vui vẻ đáp ứng. Ngồi vào chỗ, hai người cũng không bàn luận chính sự, vừa vặn hôm nay là ngày trưởng tử Phó Định tắm ba ngày, đề tài liền xoay quanh chuyện vui này.
Hàn huyên trong thời gian một chén trà, một cái gã sai vặt bước nhanh tới, đứng ở cửa hồi bẩm: "Bẩm vương gia, lão gia, vương phi cùng Nhị phu nhân đã đến tiền viện."
Từ Tấn đặt chén trà xuống đứng lên, Phó Phẩm Xuyên đương nhiên phải đi ra ngoài tiễn người.
Hai nhóm người ở cổng trước, chỗ tường xây làm bình phong, thì gặp được nhau.
Từ Tấn chào Kiều thị, Phó Dung Phó Tuyên Quan ca nhi cùng đi tới trước mặt Phó Phẩm Xuyên hô đại bá phụ.
Phó Phẩm Xuyên hầu như không nói cười, nhưng đối diện với Phó Dung Phó Tuyên hai cháu gái như hoa, còn có Quan ca nhi nhu thuận đang nắm tay Phó Dung, hắn hiếm khi cười, cùng Phó Dung nói: "Tháng sau cháu trai ngươi (con của Phó Định) tròn tháng, vương phi nhớ trở về nhà, cùng nhau náo nhiệt một chút."
"Đại bá phụ yên tâm, cháu gái nhất định tới." Phó Dung thân mật đáp, khách sáo vài câu, dắt đệ đệ đi về phía Từ Tấn.
"Tam tỷ phu, ta hôm nay thắng được vài hạt đậu, ngươi xem!" Quan ca nhi cởi hà bao nhỏ bên hông xuống, khoe khoang với Tam tỷ phu hắn.
Phó Dung cười giải thích cho Từ Tấn hạt đậu này thắng được như thế nào.
Từ Tấn thích nghe Phó Dung nhắc chuyện lý thú của huynh muội bọn họ hồi nhỏ, trước mắt thấy Quan ca nhi khả ái cơ trí, lại càng thích, đưa tay đem Quan ca nhi ôm vào trong ngực, cười hỏi hắn: "Tỷ phu trong nhà có hạt đậu còn đẹp hơn, Quan ca nhi có muốn đi xem không?"
Quan ca nhi liên tục gật đầu, mắt sáng ngời trong suốt, chờ mong hỏi: "Ngồi xe ngựa đi cùng Tam tỷ phu sao?"
Từ Tấn không đáp, xoay qua chỗ Kiều thị thương lượng: "Nhạc mẫu, để Quan ca nhi đi chỗ chúng ta ở mấy ngày có được không? Ta ban ngày tiến cung hầu việc, Nùng Nùng ở nhà một mình không có ai bầu bạn, có Quan ca nhi ta cũng yên tâm chút."
Hắn đã nói như vậy, Kiều thị sao có thể cự tuyệt, "Vương gia không chê hắn tinh nghịch, vậy thì đi qua ở mấy ngày đi. Vương gia các ngươi hồi phủ trước, lát nữa ta phái người đưa nhũ mẫu Quan ca nhi cùng xiêm y qua, bên kia vương gia cũng không cần lo lắng."
Từ Tấn gật đầu, mượn thân mình nho nhỏ của Quan ca nhi che giấu, hướng Phó Dung nháy nháy mắt.
Phó Dung bĩu bĩu môi, nhìn thoáng qua hai tiếu tỳ sau lưng Lan Hương.
Từ Tấn lúc này mới chú ý tới bên kia có thêm hai nha hoàn lạ mắt, nhìn bộ dáng khí độ kia, so với Lan Hương Mai Hương khá hơn rất nhiều, so với một số tiểu thư nhà quan cũng không kém nhiều lắm. Không phải Phó Dung mang tới, cũng không thể nào là Kiều thị đưa cho nữ nhi, như vậy trong Hầu phủ còn dám nhét người cho Phó Dung, chỉ có thể là...
Như không có việc gì, thu tầm mắt lại, Từ Tấn ôm Quan ca nhi cùng Phó Phẩm Xuyên, Kiều thị cáo từ, dẫn đầu đi ra phía cửa.
Hắn trước đem Quan ca nhi đưa vào trong xe ngựa, lại tỏ ý bảo Phó Dung lên xe.
Phó Dung trước khi lên xe phân phó Cẩm Y, Cẩm Tụ: "Các ngươi theo Lan Hương Hứa Linh đi xe sau ngồi đi."
Hai nha hoàn đồng thanh đáp vâng, hành lễ xong, Cẩm Y trực tiếp đi theo Lan Hương đi tới chiếc xe ngựa phía sau. Cẩm Tụ thì lớn gan liếc về phía Từ Tấn, thấy Từ Tấn nhìn về phía đó, nàng ngượng ngùng rũ rèm mắt xuống, quay người muốn đi.
"Đứng lại."
Từ Tấn lạnh giọng quát, ánh mắt từ trên người hai nha hoàn thu hồi lại, hỏi Phó Dung: "Các nàng ấy là ai?"
Phó Dung bừng tỉnh hiểu ra, theo bản năng mà nhìn Phó Phẩm Xuyên, thì như ý thức được điều gì vội vàng quay sang một bên, có chút lúng túng mà giải thích: "Tổ mẫu lo lắng ta tuổi còn nhỏ, hầu hạ vương gia khó tránh khỏi có lúc không chu toàn, liền chọn hai nha hoàn tốt giúp ta cùng nhau hầu hạ vương gia. Vương gia thấy thế nào? Ta xem đều rất tốt."
Kiều thị, Phó Tuyên đều lặng lẽ quan sát Từ Tấn.
Từ Tấn sắc mặt xanh mét, đang muốn xử lý, phảng phất vừa nhớ tới Phó Phẩm Xuyên đang ở đây, lại đem lời định nói nuốt xuống, nhưng thần sắc khó coi như cũ, lạnh giọng hướng Phó Phẩm Xuyên nói: "Lão thái thái có ý tốt ta tâm lĩnh, bất quá mời Phó đại nhân thay ta chuyển cáo lão thái thái một tiếng, nói rằng Nùng Nùng rất tốt, bản vương hết sức hài lòng, lão thái thái không cần phí tâm nhúng tay vào việc trong nội phủ của bản vương."
Người sáng suốt đều nhìn ra được, hắn đối với cử chỉ này của lão thái thái cực kỳ bất mãn, nhìn mặt mũi Phó Phẩm Xuyên mới không nổi giận.
Kiều thị thở nhẹ một hơi, vụng trộm liếc mắt nhìn Phó Phẩm Xuyên, ở trong lòng lặng lẽ thở dài.
Phó Phẩm Xuyên kinh nghiệm sự tình nhiều hơn, Từ Tấn còn chưa dứt lời, hắn đã vén vạt áo lên, không chút do dự hướng Từ Tấn quỳ xuống, cung kính dập đầu nói: "Vương gia bớt giận, gia mẫu già nua, thần trí có khi không rõ, vi thần cam đoan tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế này phát sinh nữa."
"Như thế rất tốt, hai người kia giao cho Phó đại nhân xử trí đi."
Từ Tấn không khách sáo, đem Phó Dung đang muốn thay Phó Phẩm Xuyên biện hộ đỡ lên xe ngựa, chính mình bước lên theo.
Màn xe rơi xuống, âm thanh nam nhân trầm thấp trong trẻo truyền ra: "Hồi phủ."
Xa phu không dám trì hoãn, vội vàng thúc xe đi.
Trước cửa Cảnh Dương Hầu phủ, xe ngựa xa dần, Phó Phẩm Xuyên mới chậm rãi đứng lên, liếc mắt lại thấy thân ảnh mẹ con Kiều thị, hắn cười khổ một tiếng, buông mi nói: "Đệ muội yên tâm, ta sẽ cùng lão thái thái giải thích rõ ràng, ta cũng sẽ cùng bà nói rõ đạo lý, về sau tuyệt đối sẽ không để bà ấy làm vương phi khó xử."
Kiều thị hiểu được đau khổ trong lòng hắn, thở dài: "Đại ca cùng bác nói chuyện thì ngữ khí hòa hoãn chút, đừng vì vậy mà gây gổ."
Phó Phẩm Xuyên không tiếp lời, quay người đi vào bên trong, vào cửa thì phân phó đầy tớ bên cạnh: "Mang hai nha hoàn kia theo ta đi Ngũ Phúc đường."
Cẩm Y, Cẩm Tụ sớm quỳ xuống đất, gục mặt cúi đầu run bần bật, mất hồn. Đầy tớ đạp cho một cước mới khóc đứng lên, rụt bả vai lại theo sau đầy tớ, nhỏ giọng thút tha thút thít.
Mọi người tản ra, Kiều thị cũng dắt Phó Tuyên đi Đông viện, nghĩ tới Từ Tấn đối với Phó Dung giữ gìn, nhỏ giọng nói với Phó Tuyên: "Xem ra vương gia đối với Tam tỷ tỷ ngươi thật sự là rất tốt. Nếu về sau vẫn có thể dài lâu như vậy, nương có thể triệt để yên tâm bên đó, sau này chỉ bận tâm ba anh em các ngươi."
Phó Tuyên đối với biểu hiện này của tỷ phu cũng rất hài lòng.
Phó Dung càng tâm hoa nộ phóng, sau khi lên xe khóe miệng vẫn nhếch lên.
"Tam tỷ tỷ cười gì vậy?" Quan ca nhi ngồi trên đùi Từ Tấn, tò mò nhìn chằm chằm vào Phó Dung.
Phó Dung xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn cảu hắn: "Tỷ tỷ cao hứng a, tỷ tỷ thích Quan ca nhi có thể cùng ta về vương phủ, tỷ tỷ không thích mọi người đều ở lại, ngươi nói tỷ tỷ có nên cười hay không?" Tay đặt vào sau lưng Từ Tấn, nhẹ nhàng gãi gãi.
Từ Tấn trừng nàng.
Phó Dung nụ cười không đổi.
Quan ca nhi lại lo lắng, nhìn chằm chằm vào Phó Dung nhỏ giọng hỏi: "Tam tỷ tỷ không thích nương và Lục tỷ tỷ? Các nàng đều không đi vương phủ."
Tiểu tử đều sẽ suy nghĩ lung tung, Phó Dung buồn cười đem người ôm tới trên đùi mình, cúi đầu hôn hắn: "Sao có thể a, chúng ta là người một nhà, người nhà chúng ta tỷ tỷ đều thích, tỷ tỷ không thích hai nha hoàn xa lạ kia, Quan ca nhi đã biết chưa? Bất quá lời này ngươi đừng nói cho người khác."
Quan ca nhi không lưu ý nha hoàn gì, nghe tỷ tỷ nói nàng không phải là không thích mẫu thân cùng Lục tỷ tỷ, hắn liền yên tâm, quay đầu hỏi Từ Tấn hạt đậu đẹp trong vương phủ là sao, mắt đầy hưng phấn.
Từ Tấn nhìn hai tỷ đệ các nàng cười thực đẹp, khó chịu lúc trước sớm tan đi, lại đem Quan ca nhi cướp tới trong ngực mình ngắm nghía.
Vì một người không hề có quan hệ như lão thái thái mà tức giận?
Hắn mới không rảnh rỗi như vậy.
Phó Phẩm Xuyên lại tức đến đau đầu.
Hắn thủy chung không rõ mẫu thân đến cùng muốn gì. Một gia đình hòa hòa thuận thuận không tốt sao? Bà tại sao nhất định phải gây sức ép. Trước đó con dâu nửa năm không có thai bà liền muốn nhét người vào trong phòng trưởng tử, giống lúc trước muốn nhét người cho hắn. Lâm thị không phải là không sinh được nhi tử, chẳng lẽ là bởi vì năm đó hắn cố ý ngỗ nghịch với bà, đời này bà ấy liền không định yên tĩnh?
Hiện giờ ngược lại tốt rồi, bà ấy dám cùng Túc vương làm bộ dáng trưởng bối. Túc vương nổi danh không gần nữ sắc. Thủa thiếu niên, Hoàng Thượng ban mĩ nhân, Túc vương đều uyển chuyển từ chối, lão thái thái làm việc sao lại không suy nghĩ trước cho kỹ? Cảnh Dương Hầu phủ cùng Túc vương phủ đã thành quan hệ thông gia, lão thái thái muốn mượn uy danh Túc vương phủ, tùy thời mới có thể mượn. Bà hiện tại đưa hai nha hoàn qua, cho dù Túc vương thu lây thì làm sao, ngoại trừ làm cho cháu gái ngột ngạt, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.
"Mẫu thân, vương gia không thích người ngoài nhúng tay vào chuyện trong vương phủ. Hôm nay mẫu thân mạo muội đưa tới hai nha hoàn, vương gia phẫn nộ, vì bận tâm mặt mũi Nhị đệ mới không nổi trận lôi đình. Lần này nhi tử quỳ xuống nhận sai là có thể, nếu có lần thứ hai, con đây chỉ sợ phải từ quan mới có thể tạ tội."
Phó Phẩm Xuyên đứng đối diện lão thái thái, sầm mặt nói.
Lão thái thái không ngờ sự tình thế nhưng kết thúc như vậy, trên mặt một hồi trắng một hồi hồng, căm giận nói: "Ta tặng người cho nàng là vì tốt cho nàng, nàng không thích thì thôi a. Nàng ngược lại tốt rồi, ngay trước mặt ta thì giống cháu gái ngoan, quay người lại liền cáo trạng cùng vương gia rồi..."
"Mẫu thân!"
Lão thái thái gian ngoan, Phó Phẩm Xuyên đau đầu vô cùng, khẩn cầu nhìn nàng: "Mẫu thân đừng có quản sự tình nhị đệ bên kia được không? Nhị đệ cũng được, cháu gái cũng được, mẫu thân đã không thích bọn họ, vậy thì đừng xen vào việc của họ nữa. Nói câu không dễ nghe, hiện tại Nhị đệ có vương gia chống lưng, mẫu thân thật sự muốn làm cái gì, sẽ không sợ đắc tội vương gia?"
Lão thái thái khóe miệng gắt gao mím lại.
Phó Phẩm Xuyên biết rõ mẫu thân mình, biết lão thái thái lộ ra thần sắc này chính là đã hiểu, chỉ là không nguyện nhận sai mà thôi. Phó Phẩm Xuyên không định bức lão thái thái nhận sai, nói xong đạo lý, ngữ khí hắn dịu đi, trấn an mẫu thân vài câu, cuối cùng hỏi lão thái thái muốn khế ước bán thân của hai nha hoàn kia.
Lão thái thái để Tống ma ma đi lấy, lúc Phó Phẩm Xuyên cầm khế ước đi rồi, bà cầm bát trà lên hung hăng đập xuống dưới đất.
Tống ma ma đưa Phó Phẩm Xuyên trở về xong, đang muốn vào nhà, nghe thấy bên trong liên tục vang lên vài âm thanh, cúi đầu, không dám vào, quay đi.
Thấp thỏm lo sợ một lúc, bên trong lão thái thái tài ba hừng hực mắng: "Người đều chết ở đâu cả rồi? Còn không tiến vào thu thập!"
Tống ma ma mau chóng dẫn hai nha hoàn đi vào, thấy lão thái thái ngửa mặt nằm ở trên giường, nàng tỏ ý bảo bọn nha hoàn động tác nhẹ nhàng chút.
Lão thái thái nhắm mắt chậm rãi bình phục, hết giận, hỏi Tống ma ma đang trông giữ bên cạnh: "Ngũ cô nương đâu? Đi gọi nàng đến đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.