"Vương gia còn chưa dậy sao?"
Nghe bên ngoài tiếng bước chân nha hoàn đi xa, Phó Dung rốt cuộc mới dám gọi nho nhỏ, âm thanh kiều kiều.
Từ Tấn ngậm trái cây thê tử tặng cho hắn, lắc đầu, vui đến quên cả trời đất.
Hắn lòng tham không đáy, Phó Dung chỉ có thể nhẫn nhịn, hai bàn tay cuối cùng phải cực khổ.
"Nùng Nùng..." Bình phục lại, Từ Tấn ôm thê tử, cảm thấy mỹ mãn.
Từ trước đều là hắn dỗ nàng cầu nàng, tối hôm qua thế nhưng vì hắn đồng ý trì hoãn sinh con nàng lại chủ động cho hắn. Điều này đủ để chứng minh nàng thật sự chỉ là sợ khó sinh mới tạm thời không muốn, không phải là không thích cùng hắn thân thiết. Nàng có phần tâm tư này, chịu nói thật với hắn, chịu đau lòng hắn nhẫn nhịn vất vả mà chủ động, Từ Tấn cuối cùng cũng thấy có hi vọng. Cho nên hắn thà rằng chờ lâu thêm ngày chứ không triệt để muốn nàng. Nếu không vì đêm nay mang thai mà nàng lo lắng phiền não, hắn chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Phó Dung nhìn Từ Tấn mắt phượng sáng ngời, trong lòng cũng rất xúc động.
Nàng biết Từ Tấn trông mong đứa nhỏ, chính hắn đã từng nói như vậy. Nhìn hắn thích Quan ca nhi như vậy nàng cũng hiểu rõ. Nhưng tối hôm qua, bởi vì nàng nói những lời đó, bởi vì nàng nói ra cơn ác mộng về tỷ tỷ kia, Từ Tấn liền nguyện ý đợi nàng tới đầu xuân năm sau, như vậy thật tốt. Nếu nói Từ Tấn trong lòng một chút đều không có nàng, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566030/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.