Xe ngựa đi vào Túc vương phủ.
Từ Tấn lưu luyến mà buông môi son Phó Dung ra, chống cái trán nàng bình phục lại, tay cũng từ trong quần lót nàng lui ra ngoài.
Phó Dung cả người vô lực, chôn trong ngực hắn nũng nịu khiển trách hắn: "Lấy ra."
"Còn đau không?" Từ Tấn một bên giúp nàng buộc thắt lưng một bên cắn lỗ tai nàng, "Đau liền tiếp tục ngậm trong đó, trong phủ cũng không có chuyện gì."
Ngậm...
Phó Dung mặt lại bị thiêu đốt.
Nàng cùng Từ Yến quãng thời gian vui sướng nhất chính là tân hôn sơ kỳ, nàng còn chưa thả lỏng, Từ Yến cũng rụt rè, khó khăn nói được hai câu liền cảm thấy xấu hổ, cũng đã là hết mức rồi. Sau này hai người ngày lành rất nhanh kết thúc, vào ban ngày ứng phó mẹ chồng, tiểu cô xong, ban đêm ai cũng không có cái tâm tư kia, đã rất lâu hầu như đều cách vài ngày mới có một lần, mà Từ Yến càng không có khả năng hay tâm tình nói lời bậy bạ này đó.
Hiện tại thì sao, Từ Tấn này đời trước phản ứng như thể không nguyện làm nam nhân của nàng, bây giờ nói chuyện thì nào còn có bộ dáng vương gia cao quý?
Rõ ràng là công tử phóng đãng!
"Ngươi lấy ra đi!" Phó Dung xấu hổ xen lẫn tức giận, nắm chặt xiêm y hắn thúc giục, bằng không trên người mang theo loại đồ vật kia, nàng như thế nào đi đường?
Từ Tấn đỡ đỡ địch quan nàng, rất là nghiêm túc nói: "Sợ ngươi đau, ta đến chỗ nương bên kia cũng không cho ngươi đi qua, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566024/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.