“Các ngươi thật to gan! Cũng dám truyền tin cho tú nữ, còn đưa vào tay một tiểu công tử ngoài cung…”
“Tổng quản, tổng quản tha mạng a!”
“Tha mạng? Mạc tú nữ tuy rằng chưa được sắc phong nhưng tốt xấu gì cũng được Hoàng Thượng lật bài tử, là nữ nhân của hoàng thượng, chuyện của nữ nhân Hoàng Thượng, chỉ có thể giao cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng định đoạt.”
“Tổng quản, Lăng tổng quản, ngài đây không phải là bức tử các nô tài hay sao?”
“Việc này nếu đến chỗ Hoàng Thượng, các nô tài còn có mệnh sao?”
Lăng Tiêu nghe thấy, cười nhạo một tiếng: “Việc này bẩm báo cho Hoàng Thượng, chết là các ngươi, các ngươi đã làm sai chuyện thì chết đâu vô tội, ta nếu không bẩm báo cho Hoàng Thượng, chính là cảm kích không báo, nếu như ngày nào đó Hoàng Thượng mà biết, chết chính là tổng quản ta.”
“Các ngươi nói xem, ta vì sao phải mạo hiểm tánh mạng để giấu diếm chuyện này với Hoàng thượng đây?”
Lời này ám chỉ cực nồng, ám chỉ mấy thái giám, không ai làm chuyện không có lợi.
Mấy thái giám vội vàng hiểu ý, nhìn nhau vài lần, để một người mở miệng cầu xin tha thứ: “Tổng quản, Lăng tổng quản, chỉ cần ngài không bẩm báo cho Hoàng Thượng, tiền bạc mà các nô tài có được đều là của ngài đều là của ngài, xin ngài tha mạng a!”
Lăng Tiêu khinh thường: “Hoàng Thượng ban cho ta thiên kim vạn ngân, chút tiền trinh của các ngươi, tổng quản ta còn chướng mắt.”
Mấy người quỳ trên mặt đất nghe vậy, suy sút ngồi trên mặt đất, biểu tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-nghich-tap-cua-vat-hi-sinh/32148/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.