Tuy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu cũng không dám nói như vậy, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi hơi quét về trước, phát hiện quanh y chỉ có vạt áo của mình hoàng đế, vẫn chưa thấy thái giám và thị vệ tùy tùng.
Lăng Tiêu nghi hoặc, hoàng đế này sao lại một mình chạy loạn trong hoàng cung.
Lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là ở ngự hoa viên cho nên tỷ lệ chạm mặt rất cao, như vậy lúc này thì sao, y đang hảo hảo ở Ninh Tú cung, sao cũng bị hắn đụng phải?
Chẳng lẽ hắn đến nhìn tú nữ Ninh Tú cung, nghiệm hàng trước?
“Đứng lên đi.”
Đang nghĩ tới, hoàng đế nói, Lăng Tiêu không dám không theo.
Vén vạt áo, liền đứng lên, cũng không dám đứng thẳng, hơi hơi cúi, biểu hiện ra mười phần cung kính với hoàng đế.
Một tiếng “cạch” vang lên, Lăng Tiêu sửng sốt, ngọc bội y cầm trong tay không cẩn thận rớt ra ngoài, rơi trước chân hoàng đế, Lăng Tiêu cân nhắc y nên đi nhặt hay không nên đi nhặt đây.
Nhưng mà, không chờ y nghĩ xong, hoàng đế đã cúi người, nhặt ngọc bội ở trong tay, quan sát vài lần, giương mắt nhìn về phía y.
“Ngẩng đầu lên.”
Lăng Tiêu hoảng sợ, trong lòng cân nhắc dụng ý của hoàng đế, đầu chậm rãi nâng lên.
Mắt đối diện đôi mắt thâm trầm của hoàng đế, ánh mắt chạm vào nhau ngắn ngủi.
Hoàng đế đến gần y, Lăng Tiêu vội vàng rũ mắt.
“Lớn lên ngược lại là tuấn tú, nhưng không giống như một tiểu thái giám.”
Hoàng đế liếc mắt về phía thân dưới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-nghich-tap-cua-vat-hi-sinh/32140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.