“Ngươi tính đồng quy vu tận với Mạc Khởi?”
Hận Mạc Khởi như vậy sao? Lan Úy rất muốn hỏi, nhưng vấn đề này lại nghẹn trong cổ họng hắn sao cũng hỏi không ra miệng.
Hắn bây giờ, hiểu nhất không phải chính là “hận” Mạc Khởi hay sao?
Nhưng mà…”hận” liền muốn tiễn mình đi cùng?
Lan Úy trải giấy trước mặt Lăng Tiêu: “Đây là thư tuyệt bút viết cho hoàng thượng, Lăng Tiêu, cho dù ngươi có hận Mạc Khởi, cũng không phải người ngốc đến thế, hơn nữa, ngươi còn sợ chết như vậy.”
Lăng Tiêu đương nhiên không ngốc! Cũng quả thật yêu thương sinh mệnh, giấy viết thư này chỉ là giả tạo, giả tạo cho sự mất tích của bản thân, muốn giết Mạc Khởi, nhưng Lăng Tiêu lại không nắm chắc có thể thoát khỏi ánh mắt hoàng đế.
Nếu tránh không được, vậy liền né đi, viết rõ vấn đề mà hoàng đế hỏi vào trong giấy viết thư, nói cho hoàng đế mình vì sao phải giết Mạc Khởi, dùng giọng điệu về tình về lý mà nói cho hắn biết sau khi mình giết Mạc Khởi, thấy thẹn với hắn, cho nên lựa chọn lấy cái chết để tạ tội.
Chỉ cần hoàng đế tin tưởng mình chết, Lăng Tiêu liền tự tin bằng vào sự thông minh tài trí của mình mà một đường xuất cung!
Nhưng mà, phong thư này lại bị Lan Úy nhìn thấy!
Lăng Tiêu cắn răng, cái tên Lan Úy này năm lần bảy lượt phá hỏng kế hoạch của mình, đúng là cực kì đáng ghét.
Y chán ghét trừng Lan Úy, tức giận nói: “Ta muốn làm gì, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-nghich-tap-cua-vat-hi-sinh/2379249/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.