Lăng Tiêu cắn răng trầm mặc, Phó Vũ Quân đột nhiên vươn tay, bàn tay nửa đường lại bị Hồng Diệp la to đánh gãy.
Phó Vũ Quân mắt lạnh nhìn về phía Hồng Diệp, Hồng Diệp muốn giúp Lăng Tiêu giải vây nói: “Hoàng tử, công tử hắn còn chưa…”
“Đi xuống!” Nhưng mà, Phó Vũ Quân cũng không tính nghe Hồng Diệp nói, lạnh giọng hạ lệnh.
Hồng Diệp có chút do dự, lại ngại với quyền uy của Phó Vũ Quân, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Nháy mắt, cả sân, cũng chỉ còn lại có hai người Phó Vũ Quân cùng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hơi lui về phía sau một bước, duy trì một khoảng cách an toàn với Phó Vũ Quân, chủ động mở miệng giải thích: “Thấy ngươi như rất ngưỡng mộ vũ giả kia, ta cũng không dễ nói ra khỏi miệng, phá tan ảo tưởng của ngươi.”
“Vậy ngươi liền nhìn ta nơi nơi tìm ngươi như chui đầu vào ruồi bọ?” Giọng Phó Vũ Quân mang theo uẩn giận.
Khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, bởi vì tức giận mà tản ra uy áp, ép Lăng Tiêu lui về phía sau hai bước, điều này khiến Lăng Tiêu không thể không ý thức được người nam nhân này, cho dù có gần gũi, ngày thường có giao hảo với mình như thế nào, thì hắn cũng là một hoàng tử, có huyết mạch hoàng tộc, nắm giữ sống chết của rất nhiều người.
Hắn có địa vị cao cao tại thượng, có lòng tự tôn mãnh liệt, hắn sẽ không cho phép người khác lừa gạt, nhất là chuyện hắn vốn quan tâm.
Lăng Tiêu nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-nghich-tap-cua-vat-hi-sinh/2379211/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.