Cố Hạc Viễn dỗ Lâm Thư ngủ xong, hắn khoác áo khoác ra khỏi nhà.
Đèn đường đã tắt hết, mặt trăng bị những đám mây che khuất một nửa. Hai bên đường dày đặc bóng cây cao, Cố Hạc Viễn bị ánh trăng phủ lên một tầng màu bạc nhàn nhạt.
Con ngươi hắn loé lên một tia nguy hiểm giống như loài dã thú đang phục kích trong đêm, trong mắt hắn hằn lên vẻ khát vọng đối với con mồi: “Sao lại không giấu cả đời được? Dù sao cả đời của bé Thư đều là của anh.”
Cố Hạc Viễn ra khỏi nhà, đi về phía bắc, chỉ một lúc sau hắn đã đến phòng thí nghiệm trong trường học.
Hắn phải chế được một loại thuốc thử đặc thù trước khi Lâm Thư tỉnh lại.
– Có thể khiến người bị tiêm sinh ra tính ỷ lại pheromone mãnh liệt, cả thân thể lẫn tinh thần đều không tỉnh táo.
Đây là loại thuốc do mẹ hắn nghiên cứu ra.
Cố Hạc Viễn tìm được cách chế tạo, trái tim hắn đột nhiên như bị người ta nắm lấy, hô hấp tức thì trở nên gian nan. Hắn thở gấp hai tiếng thoáng bình tĩnh lại, sau đó nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén nhìn về cuốn sổ đã ố vàng.
Mẹ hắn đã dùng thứ này cầm tù ba hắn mười năm.
Mười năm. Điền Dương suốt ngày bị nhốt trong căn phòng đầy camera theo dõi kia, mỗi một hành động đều như một cái xác đã bị rút đi ba hồn sáu phách, ngay cả tiếng rên rỉ khi gi@o hợp cũng có vẻ như tiếng thở nặng nề.
Ông bị cưỡng ép xâm phạm, rồi lại khóc tuyệt vọng mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-mang-thai-cua-be-thu/4560226/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.