Nhưng tiếp theo lại chẳng hề thoải mái chút nào, ngón tay lang quân chậm rãi cởi cổ áo nàng, từng bước làm theo cuốn sách.
Đèn đầu giường quá sáng, sự xấu hổ trong lòng không biết giấu đi đâu, muốn chàng tắt đèn, lang quân lại phản bác một câu: "Tắt đèn không nhìn thấy."
Cứ thế bị ánh sáng chiếu vào, tiểu nương tử không thể lùi bước, tim đập càng lúc càng nhanh, lang quân hình như cảm nhận được, nhẹ nhàng mổ lên môi nàng: "Nương tử yên tâm, vi phu làm theo cuốn sách, không sai một bước nào."
Vậy sao.
Chàng có thể nhanh lên không.
Nàng không nói gì, lang quân tiếp tục làm theo cuốn sách. Cẩn thận tỉ mỉ, đâu ra đấy, không sai một ly.
Khoảnh khắc lụa trắng trượt xuống, tiểu nương tử nín thở, nhắm mắt lại: "Lang quân, chàng nhanh lên..."
"Được." Tách nàng ra một chút, ánh sáng của đèn đầu giường tràn trên giường, vừa vặn chiếu vào bóng người phía dưới.
Ánh mắt lang quân tối như biển đêm sâu thẳm, ghé sát tai nàng, trầm giọng nói: "Ai cho nàng lá gan lớn như vậy."
Người chìm xuống.
Như thể thanh đao bên hông chàng được đưa vào vỏ, vỏ đao mới làm, còn chưa khớp với thân đao, một đường tối đen, quanh co khúc khuỷu, ngăn cản hết lần này tới lần khác. Nhưng không chịu nổi mũi đao sắc bén và hung mãnh, run rẩy vài cái, chuôi đao thuận lợi cắm vào miệng vỏ.
Da đầu tê dại.
Tiểu nương tử phía dưới mở to mắt, nắm chặt lấy thứ đang trôi nổi trước mặt, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718881/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.