So với sự nặng nề của hai người bên ngoài, cuộc trò chuyện trong phòng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi Ôn Thù Sắc nói xong câu đó, mặt Minh Uyển Nhu đỏ bừng như son, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, thực sự nhịn không được hỏi: "Chuyện này, chuyện này còn có thể vui vẻ sao?"
Ôn Thù Sắc bịa chuyện như thần, cũng không biết mình nói đúng hay sai, nếu nàng còn hỏi nữa, chắc chắn sẽ lộ tẩy, vì vậy nàng ném trả câu hỏi: "Vậy phải xem Chu thế tử thế nào."
Minh Uyển Nhu càng không hiểu: "Còn phải xem người ta?"
Ôn Thù Sắc gật đầu.
Minh Uyển Nhu hít sâu một hơi, nghiền ngẫm kỹ câu nói này, một lúc sau, nàng dịch người về phía trước, ngẩng đầu liếc nhìn nha hoàn trong phòng. Thấy bọn họ đứng khá xa, nàng lại nhìn Ôn Thù Sắc, vẻ mặt có chút ngại ngùng, ấp úng một hồi, nhỏ giọng nói: "Vậy... Vậy Tạ công tử có bí kíp gì?"
Ôn Thù Sắc giật mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Minh Uyển Nhu, hai người đều sững sờ, đồng loạt nhìn sang chỗ khác.
Quá xấu hổ!
Nếu là người khác, Minh Uyển Nhu nhất định sẽ không hỏi những câu này, chỉ vì nàng là Ôn Thù Sắc, là bạn thân không có gì giấu nhau, nàng mới dám mở miệng. Nàng quay mặt đi, mân mê ngón tay giải thích: "Ta, ta chỉ là sợ chịu khổ, ngươi cũng biết, ta từ nhỏ đã sợ đau..."
Ôn Thù Sắc không phải muốn giấu diếm, giống như thỏ kéo xe, không hiểu gì cả, còn vừa nhảy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718877/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.