Tiểu nương tử nghiêm túc nói, hoàn toàn không biết câu nói đó có sức quyến rũ người khác đến nhường nào.
Đêm qua tuy rằng chưa thành công, nhưng cũng coi như phá giới, một khi đã mở ra, con người cũng phóng đãng hơn, thấy tiểu nương tử muốn xoay người, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo nàng từ phía sau.
Bát trong tay tiểu nương tử suýt nữa rơi xuống đất, ngã ngồi trên giường, vẻ mặt hoảng hốt: “Lang quân chàng làm gì vậy?”
Trên vai có vết thương, nhưng trên miệng thì không, nhìn tiểu nương tử không chút ngại ngùng: “Hôn vi phu một cái.”
Ôn Thù Sắc mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn ra ngoài, vừa lúc Mẫn Chương xoay người lại, chắc là cũng nghe thấy, vẻ mặt kinh ngạc: “Lang quân sao đột nhiên không biết xấu hổ vậy.”
Ai ngờ lại đổi lấy sự mặt dày hơn của hắn: “Ta hôn nương tử của ta, sao lại gọi là không biết xấu hổ?” Không đợi nàng giãy dụa, lang quân an ủi nàng: “Cha mẹ đều không có ở đây, nương tử yên tâm…”
"Chàng nói vậy là có ý gì, cha mẹ không ở đây, chẳng lẽ chàng có thể…"
"Nương tử không muốn sao?" Giọng hắn trầm thấp, cánh tay siết chặt, ôm nàng vào lòng, ánh mắt chạm ánh mắt, thân mật khăng khít, chỉ cách nhau trong gang tấc.
Ban ngày ánh sáng tốt hơn ban đêm, càng có thể nhìn rõ lang quân hơn. Ngũ quan tinh xảo, quả xứng với danh tiếng lừng lẫy khắp Phượng Thành. Lúc này, gợn sóng trong đáy mắt hắn khẽ lay động, nhìn nàng như đang suy tư điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718874/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.