Nhị phu nhân quay đầu lườm Tạ Thiệu, thằng nhóc này vậy mà còn nhốt người ta ở ngoài cửa, nó có biết điều hay không vậy.
Ánh mắt của Nhị phu nhân lọt vào mắt Tạ Thiệu, ý tứ liền hoàn toàn khác.
Trong lời bà nói, trừ xinh đẹp ra, những từ khác dùng cho Ôn Thù Sắc, quả thực là mỉa mai.
Tiểu nương tử đã bị dọa đến mức không dám lên tiếng, lại thêm cái tội danh phá gia chi tử nữa, e là nàng sẽ hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Không thể làm gì Nhị phu nhân, hắn chỉ có thể quay sang Tạ Phó Xạ, trước tiên nhận hết trách nhiệm về mình, "Số vàng của cha, đều bị con tiêu hết rồi, lương thực là con bảo mua, quyên góp cũng là con muốn quyên, vạn lượng hoàng kim, đổi lấy tiếng thơm cho Tạ gia, coi như hoàn thành giấc mộng gia quốc của cha."
Lời nói chẳng ăn nhập gì của hắn khiến Nhị phu nhân sững sờ, quay đầu nhìn Tạ Phó Xạ, hai người đều là cáo già ngàn năm, không cần trao đổi, cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra nó còn chưa biết.
Mắt Nhị phu nhân sáng lên, nhìn cô nương tử trước mặt, không khỏi đánh giá cao hơn vài phần.
Thì ra là vậy, bảo sao nó lại liều mạng như thế.
Thằng con trai này của bà khác với người thường, nếu thật sự cưới một cô tiểu thư khuê các đúng mực, không biết sẽ bị nó bắt nạt thế nào.
Nhất vật trị nhất vật, phải có một tiểu nương tử khác thường mới trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718863/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.