Tạ ơn trời đất, hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi.
Ôn Thù Sắc cảm thấy có một tia hy vọng sắp khổ tận cam lai, lập tức tiếp nhận lời này của hắn, khích lệ: "Chuyện trước kia đều qua rồi, lang quân đừng nghĩ nữa, sau này cố gắng nhiều hơn là được."
Không cần nương tử nói, hắn cũng biết.
"Được." Tạ Thiệu gật đầu, đột nhiên đưa tay giật lấy con d.a.o nhỏ trong tay nàng, "Nương tử dạy ta đi, những chiếc đèn lồng còn lại để ta làm."
Ôn Thù Sắc sững sờ.
"Sau này những chiếc đèn này, đều do ta làm, nương tử không cần phải vất vả."
Tình hình dường như có chút khác biệt so với dự đoán của nàng.
Nàng vắt óc suy nghĩ, dụng tâm, ngồi ở đây làm đèn lồng nửa đêm, tuyệt đối không phải thật sự muốn hắn cùng nàng làm đèn lồng, cũng không phải muốn hắn kế thừa y bát của nàng.
Mà là muốn hắn phấn chấn lên, phát huy tốt sở trường của mình, làm những việc mà hắn nên làm.
Ở Phượng Thành, rõ ràng hắn có thể làm tốt, tại sao lại không thể đi làm quan?
Bỗng nhiên có chút chán nản, nàng đã cố gắng hết sức rồi, hay là cứ như vậy đi, nếu Tạ lão phu nhân muốn trách cứ thì cứ trách cứ, là nàng năng lực có hạn, lực bất tòng tâm…
Tạ Thiệu không hề nhận ra sắc mặt của nàng, thấy nàng mãi không lên tiếng, đưa tay kéo nhẹ tay áo nàng, "Nương tử?"
"Ta không muốn bán đèn, cũng không muốn làm đèn lồng." Cảm giác hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718836/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.