Sáng sớm hôm sau, các đại thần đã đến bên ngoài đại điện từ sớm, chờ đợi mở cửa vào triều bái phỏng.
Bầu không khí so với mấy ngày trước đột nhiên chuyển hướng, Nguyên tướng đứng ở một bên, trên mặt không còn chút nào thong dong, thần sắc ngưng trọng, dưới bọng mắt thâm quầng, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon.
Lần này đổi lại là Dương tướng chủ động đến bắt chuyện với hắn: "Ồ, Nguyên tướng đây là làm sao vậy, hôm qua không ngủ ngon sao? Trên đời này còn có chuyện khiến Nguyên tướng mất ngủ à?"
Nguyên Minh An sao có thể không nhìn ra sự chế nhạo của hắn, quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.
Dương tướng lại không buông tha, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tạ gia công tử hôm qua đã đến Đông Đô, Hứa chỉ huy đi đón người, ở Nam Thành còn gặp phải thích khách." Lắc đầu tặc lưỡi: "Cũng không biết ai to gan như vậy, đây không phải là công khai kháng chỉ, không coi Bệ hạ và Thái tử ra gì sao."
Sắc mặt Nguyên Minh An càng lúc càng khó coi: "Dương tướng mấy ngày trước chẳng phải mới bị bệnh nặng sao, sao vậy, chẳng nhẽ ăn được tiên dược, đột nhiên tinh thần phấn chấn thế?"
Hai bên thái dương Nguyên Minh An giật giật, dứt khoát bước sang bên cạnh mấy bước, lười để ý đến hắn nữa.
Ôn đại nhân cũng ở trong hàng ngũ, âm thầm nhìn về phía Nguyên tướng và Dương tướng, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trong triều gần đây sóng ngầm mãnh liệt, người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718826/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.