Ôn Thù Sắc ngẩn người, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, "Lang quân nói vậy, sao ta nghe cứ như đang tâng bốc ta thế?"
Cũng không hẳn là tâng bốc, người bị bức đến mức này, chỉ đành nói thật với tiểu nương tử, cố gắng dỗ dành bằng giọng điệu ôn hòa, "Nương tử thông cảm, vi phu không đủ bạc."
Dù giọng điệu có ôn hòa đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ thấy tiểu nương tử lộ vẻ thất vọng, kéo dài giọng "Ồ——", ánh mắt rời khỏi mặt chàng, nhìn sang những tấm lụa cách đó không xa, giống như đứa trẻ không được ăn kẹo, đầy vẻ tiếc nuối.
Tạ Thiệu nhìn thấy mà như bị lăng trì giữa chợ.
Tiểu nương tử cùng chàng kề vai sát cánh một phen, mà chàng lại không mua nổi cho nàng mấy bộ y phục, nhớ đến câu nói của Chu Khoáng từng nói với chàng, bạc đãi thê tử của mình thì còn tính gì là một nam nhân.
Sống hai mươi năm, chưa bao giờ bị đả kích như vậy.
Thậm chí còn có chút xúc động muốn hỏi xem chỗ nào có thể bán thân, tuy nghĩ vậy, nhưng tuyệt đối không thể tự sa ngã, thân thể này của chàng chỉ có thể dành cho tiểu nương tử.
Có thể làm gì bây giờ, chỉ đành tiếp tục dỗ dành tiểu nương tử thôi, chàng ôm lấy vai nàng, nhỏ nhẹ nói: "Chốc nữa ta mua cho nàng kẹo đường nhé, được không?"
May mà tiểu nương tử dễ dỗ, do dự một lúc rồi gật đầu, "Được."
Chàng thở phào nhẹ nhõm, gọi chủ quán đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718823/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.