Tạ Thiệu phía trước đã dừng lại.
"Bùi Nguyên Khâu." Trong mắt Bùi Khanh lạnh lẽo, nói: "Ông không xứng." Không xứng làm chồng, không xứng làm cha, càng không xứng làm người.
Bùi Nguyên Khâu sững sờ.
"Tẩu tử nắm chắc, theo sát Tạ huynh." Bùi Khanh nhét dây cương vào tay Ôn Thù Sắc, đột nhiên nhảy xuống ngựa, lao đến lưng ngựa của Bùi Nguyên Khâu phía đối diện,
Hai người ngã xuống đất, trước khi mọi người kịp phản ứng, Bùi Khanh đã túm lấy vạt áo Bùi Nguyên Khâu, con d.a.o trong tay gí sát vào cổ ông ta, gầm lên: "Tránh đường!"
Ngựa bị giật mình, Ôn Thù Sắc suýt nữa ngã xuống, nàng nắm chặt dây cương, ngồi trên lưng ngựa không dám động đậy.
Bùi Khanh hét lớn về phía Tạ Thiệu: "Tạ huynh đưa nàng đi, ta đoạn hậu."
Không ai ngờ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Phùng Siêu lo lắng nhìn con d.a.o trong tay hắn: "Công tử bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng manh động."
Bùi Khanh không để ý đến ông ta, kéo Bùi Nguyên Khâu về phía cổng thành: "Bảo bọn họ lui ra!"
Bùi Nguyên Khâu bị hắn kéo ngã một cái, xương cốt như muốn rã rời, lại bị hắn dùng d.a.o uy hiếp, mặt mày tím tái, nhưng không quan tâm đến bản thân, tức giận mắng: "Ngu xuẩn! Xông pha ngu dại, ngươi cho rằng như vậy là có thể uy h.i.ế.p Thái tử? Ngươi chỉ tự tìm đường chết!"
Thái tử đợi ba ngày nay, đã sớm hận không thể nghiền nát xương Tạ gia, sao có thể vì ông ta, Bùi Nguyên Khâu, mà thả người.
Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718818/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.