Nhị phòng không lập phòng quản lý tài chính, vậy… chẳng phải là nói từ nay về sau đại phòng phải tự bỏ tiền túi ra chi tiêu sao?
Như sét đánh ngang tai, mấy người nhất thời im bặt.
Chưa đợi đến lượt nha hoàn Bích Vân lên tiếng, đại phu nhân đã hoàn hồn, cũng chẳng buồn khóc lóc nữa, chất vấn: "Không biết đây là ý của con, hay là ý của tam ca ca con, tam ca ca…"
Ôn Thù Sắc cắt ngang dòng suy nghĩ của bà ta: "Bá mẫu đừng trông chờ vào chàng ấy, tiền ở trong tay con, ăn của chàng ấy, ở của chàng ấy, con không thể trơ mắt nhìn các người bắt nạt chàng ấy được."
Tạ Thiệu: …
Nghe nửa ngày trời, Tạ Thiệu đại khái cũng hiểu ra chuyện gì. Đống sổ sách lộn xộn trong phủ không phải mới có hôm nay, nó đã mục ruỗng từ lâu rồi. Nhưng so với mấy thứ tiền tài này, hắn càng sợ phiền phức hơn. Lão gia tử và phu nhân ở trong phủ cũng có thấy rõ ràng đâu, tóm lại là có tiền, cứ nhắm mắt làm ngơ, hắn lại càng khỏi phải nói, muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu thôi.
Nhưng giờ nhìn tiểu nương tử bên cạnh, lưng thẳng, n.g.ự.c ưỡn, ra vẻ bảo vệ đồ ăn, bất bình thay hắn, nếu hắn còn tiếp tục dung túng, nói ra một chữ "không", thì có phần không biết điều rồi.
Thế là, Tạ Thiệu không lên tiếng, ngầm đồng ý với cách nói của tiểu nương tử.
Bất ngờ không nhận được sự ủng hộ từ tam ca ca, đại phu nhân ngẩn người, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718746/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.