Nhìn Bất Thần Dật đang vùi cả trong lòng mình, ta-Tống Tiền bị hắn làm kinh ngạc đến quên phản ứng, đến khi ta hồi thần lại, giãy giụa muốn đứng lên, thì lại càng bị Bất Thần Dật siết chặt, chỉ thấy hai cánh tay cứng cáp của hắn lúc này đang vòng chặt ở eo nhỏ của ta, đầu cũng chôn vào hõm vai ta, mơ hồ từ hắn truyền đến tiếng nức nở như dã thú bị thương, hắn ôm chặt lấy ta giống như ta chính là bè gỗ duy nhất mà hắn có thể bám vào trong dòng nước siết.
Mượn ánh đèn phát quang nhân tạo (không cần có điện) mờ ảo trong phòng, ta đưa mắt đánh giá xung quanh, Thiên a! đây vốn là căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ của tên khiết phích này sao? Chỉ thấy lúc này cả căn phòng toàn đồ vật bị quăng lung tung đổ bể trên đất, không biết vì chuyện gì lại làm hắn mất bình tĩnh đến thế?
Ta ngửa đầu về sau, cố duy trì một ít khoảng cách với hắn, dùng hai ngón tay nhỏ nâng đầu hắn từ vai mình lên, Bất Thần Dật cũng không phản kháng lại. Hắn cứng nhắc mặc ta nâng lên, nhưng sau khi nhìn rõ nét mặt hắn lúc này, ta lại không khỏi giật mình kinh ngạc, bởi từ trong mắt hắn ta trông thấy sự đau đớn xen lẫn căm phẫn, giãy giụa như đứa trẻ tội nghiệp bị người cố ý tổn thương, môi hắn còn rướm máu tươi do bị cắn chặt, cố kìm nén cảm xúc.
Nhìn hắn như vậy không biết tại sao ta lại đặc biệt cảm thấy đau lòng, ngực cũng đau quá! như bị ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-han-phu/1531591/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.