Editor: Mai Tuyết Vân "Xin ngài tự trọng, đừng gây chuyện thị phi." Thanh Hoan cố gắng tỏ vẻ rất thân thiết với Hoa Luyện, đương nhiên Hoa Luyện cũng sẵn lòng phối hợp với nàng. Quân Vô Nhai kinh ngạc nhìn, cả người hôn bay phách lạc. Hắn thất thần nhìn chằm chằm Thanh Hoan, ngắm khuôn mặt quen thuộc của nàng, ánh mắt giọng nói của nàng, thế mà rất xa lạ. Không biết có phải vì không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng và đau thường của Quân Vô Nhai mà Thanh Hoan đã nhanh chóng trở về viện nghỉ ngơi, để lại Hoa Luyện tự ứng phó. Thanh Hoan vừa đi, Quân Vô Nhai cũng không chờ được nữa, thất kinh hồn phách rời đi. Hoa Nhứ Nhi cắn răng đi theo, trước khi đi không quên oán trách liếc nhìn Hoa Luyện một cái, tựa như đang giận hắn quá mức tàn nhẫn, làm tổn thương đến Quân Vô Nhai. Hôm nay là yến tiệc tân hôn, Hoa Luyện cũng không hề vội vã, vì không muốn để Thanh Hoan cảm thấy khó chịu hay ngại ngùng hắn vẫn chưa chạm vào nàng. Ngoại trừ việc tối lại ngủ chung giường, ngày ăn chung ba bữa cơm, trên thực tế sẽ không làm phiền đến nhau. Mỗi người đều có không gian độc lập, Hoa Luyện mới phát hiện khi hắn cưới được nàng về đã vui vẻ hạnh phúc biết bao nhiêu. Nàng rất xinh đẹp, điều này không thể chối cãi nhưng ngoại trừ dung mạo, trên người Thanh Hoan còn rất nhiều thứ khiến Hoa Luyện mê muội. Tính cách thật sự của nàng không hề giống với biểu hiện ở Ỷ Hương viện. Thanh Hoan rất dịu dàng, lại thông minh, sự thông minh này thể hiện ở mọi phương diện trong cuộc sống, sau khi Hoa Luyện thân thiết với nàng thì lại càng không có cách nào buông tay. Con người ấy à, trong lúc vô tình có được đồ quý, tưởng rằng chỉ hơi đáng tiền mà thôi, nhưng lại tình cờ phát hiện giá trị liên thành, loại kinh hỉ này người bình thường không thể hiểu được đâu. Mà Hoa Luyện là một nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc. Trước khi Thanh Hoan xuất hiện, tình cảm của Hoa Tam và Hoa Nhứ Nhi vẫn rất tốt, tính cách giống nhau, nóng nảy y chang nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nếu không lúc trước Hoa Tam cũng chẳng vì trút giận cho Hoa Nhứ Nhi mà đến Ỷ Hương viện lăng nhục Thanh Hoan. Thanh Hoan rất bình tĩnh, nàng biết rõ việc này, còn uốn mình nương theo Hoa Tam, từng chút một khắc ghi hình bóng mình trong lòng hắn. Hoa Tam càng để tâm đến nàng, thì sự mâu thuẫn với Hoa Nhứ Nhi càng lớn. Còn Hoa Nhị và Hoa Luyện, bản thân họ không có nhiều tình cảm huynh muội với Hoa Nhứ Nhi lắm... Cho dù có, thì cứ mỗi lần gặp mặt Hoa Nhứ Nhi lại phung phí phá tan đi thì cũng bằng thừa. Cho dù là huynh đệ tỷ muội, tình thân cũng sẽ dần dần phai nhạt, không có được tình cảm hồi báo lại là chuyện rất đáng buồn. Nhìn thấy cuộc sống của Thanh Hoan càng ngày càng tốt hơn trước, cuối cùng Hoa Nhứ Nhi không kìm được sự phẫn hận và ghen tị trong lòng, tìm tới Hoa Tam chất vấn. Trước đây vì hai chân của Hoa Tam tàn phế, nên Hoa Nhứ Nhi không dám đi trêu chọc, tích cách Tam ca cũng chẳng hiền lành gì. Nhưng Thanh Hoan lại càng hạnh phúc, Hoa Nhứ Nhi càng điên tiết. Nàng ta muốn đi hỏi Tam ca, vì sao trước đây sau khi chơi Thanh Hoan xong lại chẳng xuống tay giết chết nàng? Nếu lúc trước giết quách đi rồi, bây giờ đâu còn phiền não như thế? Tính cách Hoa Tam đã bất thường, tuy hắn yêu thương Hoa Nhứ Nhi, nhưng cũng không nhịn được khi bị nàng ta chất vấn như vậy. Hơn nữa hai chân đã tàn tật, khiến tâm tình của Hoa Tam rất kèm, còn tranh cãi gay gắt với Hoa Nhứ Nhi. Bọn hạ nhân đều nhìn thấy, lặng lẽ rời khỏi viện, bọn nô tài không dám xen vào chuyện của chủ tử. Ai ngờ rằng trong lúc tranh chấp Hoa Nhứ Nhi lại không nương tay đẩy một cái, khiến Hoa Tam ngã xuống đất! Thân thể Hoa Tam không tiện, đứng lên không được. Hoa Nhứ Nhi thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán thì rất sợ hãi, lui về sau mấy bước, liên tục nói: "Không phải muội, không phải tại muội, muội không cố tình, không hề cố tình..." Nói xong co cẳng chạy, cũng không thèm đoái hoài đến Tam ca bị nàng ta đẩy ngã dưới đất. May mắn xung quanh không có hạ nhân, nếu không dựa vào lòng tự trọng của Hoa Tam, nhất định sẽ băm vằm đám hạ nhân đã nhìn thấy sự chật vật của hắn hôm nay! Trong lòng hắn biết mình bị Nhứ Nhi đẩy đã bị thương rồi, nếu không khi dùng lực đã chẳng đau như thế này. Sau một lúc lâu, hắt hít một hơi sâu, bắt lấy bậc thềm hình hoa sen, khó khăn ngồi dậy, nhưng không thể leo lên được xe lăn, vì cơ thể hắn vốn không thể đứng dậy. Đúng lúc này, một đôi hài thêu màu hồng nhạt tinh xảo dừng trước mặt hắn. Hoa Tam ngẩng đầu lên, đúng là Thanh Hoan. Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: "Tiểu tiện nhân, người còn dám xuất hiện trước mặt ta à?" Thanh Hoan mỉm cười: "Tam gia ăn nói với ta như vậy, không sợ thất lễ sao?" "Cần gì phải lễ phép với ngươi!" Hoa Tam cười lạnh: "Ban đầu, không biết ai ở dưới thân gia rên rỉ dâm đãng, hôm nay còn giả vờ làm trinh tiết liệt nữ cái gì? Ngươi cho rằng đã gả cho đại ca của ta, có thể tránh được ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi!" Nghe vậy, nụ cười của Thanh Hoan càng trở nên dịu dàng hơn, nàng đến bên cạnh Hoa Tam, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn: "Tam gia nói những lời này, nếu để truyền đến tai Đông Quan, sẽ không tốt lắm đâu." Hoa Tam không sợ trời chẳng sợ đất, chỉ kính sợ duy nhất một vị Đại ca Hoa Luyện, nghe Thanh Hoan nói như thế, nhất thời không lên tiếng, lại không muốn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ trước mặt nàng: "Tiện nhân, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không..." Nửa câu sau, hắn không còn cơ hội để nói nữa rồi. Thanh Hoan đã đẩy hắn vào trong ao sen. Đã vào mùa đông, nước trong ao lạnh thấu xương, sâu không thể lường. Hoa Tam cũng không bơi được, thêm nửa thân thể hắn đã tàn phế, dù hắn có phản xạ kịp cũng chẳng lên bờ được. ngôn tình ngược Thanh Hoan từ trên cao nhìn xuống hắn đang đau khổ giãy dụa, nụ cười bình thản và dịu dàng: "An tâm lên đường nhé, Tam gia." Nói xong, đưa tay ấn chặt đầu của hắn, dùng sức ấn xuống, đôi giày thêu dẫm nát luôn gân xanh trên tay. Cuối cùng Hoa Tam không chịu nổi, nức nở một tiếng, liền chìm vào đáy ao, phía trên mặt nước chỉ còn tiếng bọt khí ùng ục, rồi cũng yên tĩnh trở lại. Thanh Hoan đứng thẳng người lên, xoa tay, sau đó lặng lẽ rời đi từ cửa sau của viện Hoa Tam, chẳng ai hay biết giống như lúc đến. Điều này đều phải cảm tạ Hoa Tam, nếu không phải hắn thích chà đạp nàng mọi lúc, nếu không sao nàng có thể biết được một chỗ tốt như thế chứ? Đáy ao lạnh toàn bùn cát, cũng nên cho hắn nếm thử. Thi thể Hoa Tam nhanh chóng bị phát hiện, tuy rằng tính cách hắn nóng nảy, sau khi bị tàn phế đã rất lâu rồi không xuất phủ. Tìm không ra, trong viện cũng không có, cuối cùng lại vớt được từ ao sen. Sau đó Hoa Luyện điều tra ra được, chỉ có Hoa Nhứ Nhi xuất hiện tại viện của Hoa Tam, còn có hạ nhân chứng kiến Hoa Nhứ Nhi thần sắc kinh hoàng chạy vội khỏi viện sau khi cãi nhau với Hoa Tam. Đương nhiên, Hoa Nhứ Nhi trở thành chủ mưu giết chết Hoa Tam. Chuyện này, trong lòng Hoa Luyện thật ra đã tin rằng Hoa Nhứ Nhi có sự nhẫn tâm này. Trong lòng hắn đã sớm tiếp nhận sự thật, cho nên ban đầu sau khi kinh ngạc, thì chỉ còn lại sự phẫn nộ và thất vọng. Về phần Hoa Nhị... Hắn cũng muốn cảm tạ Nhứ Nhi, bằng không hắn còn phải tự mình động thủ đấy. Tất nhiên là Hoa Nhứ Nhi thề thốt phủ nhận, nàng chạy trốn là vì đẩy ngã Tam ca, thấy sắc mặt hắn đau đớn sợ hãi, nên mới nhanh chân chạy trốn, vốn không hề đẩy hắn vào hồ sen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]