Không biết là cùng một người?Địch Văn sửng sốt, phản ứng nhanh chóng lướt qua mối quan hệ logic này trong đầu, tuy rằng không biết cụ thể nhưng cũng có thể đoán được phần nào, nói: "Nếu như cô ấy không biết, cô ấy cảm cảm thấy nghi ngờ bản thân mình. Bởi vì ở góc độ của cô ấy trước và sau khi mất đi trí nhớ cô ấy đã yêu hai người khác nhau, cô ấy sẽ không biết nên yêu ai, tiếp tục với ai đều khiến cô ấy cảm thấy có lỗi với người còn lại.... Cô Yến, nếu như thực sự có ngày đó, cô cần phải thuyết phục cô ấy rằng cô ấy luôn yêu cùng một người, nếu không đều sẽ không phải là điều tốt cho cô ấy và cho cả các cô nữa."Sau khi nghe lời Địch Văn nói, trong lòng Yến Quy đã có dự định rồi, nàng im lặng một lúc rồi hỏi: "Bác sĩ Địch, tôi nghi ngờ cô ấy mất đi một phần trí nhớ là do con người gây ra, có khả năng như vậy không? Bởi vì tôi cảm thấy cô ấy vừa hay quên mất người yêu của bản thân mình, điều này thật là trùng hợp."Địch Văn giật mình, gật đầu: "Có thể. Khi một người bị chấn thương tinh thần quá lớn, nhà tâm lý học chuyên nghiệp có thể thôi miên sâu bệnh nhân khi cô ấy hôn mê, đồng thời cấy ghép các chỉ lệnh trí nhớ mới để can thiệp vào việc thôi miên, từ đó xóa bỏ một phần trí nhớ của cô ấy. Nếu cô còn muốn biết cụ thể hơn, thì cần để tôi gặp cô Cố mới được, bây giờ dựa trên miêu tả của cô tôi không thể đưa ra bất kỳ đánh giá chuyên sâu nào cả."Yến Quy: "Nếu đây là trường hợp mà do các chỉ lệnh bộ nhớ được cấy vào thì việc khôi phục trí nhớ có khó khăn hơn không?"Địch Văn lắc đầu và giải thích với nàng một cách nghiêm túc: "Bộ não và ký ức của con người rất phức tạp, không thể dễ dàng cấy ghép một chương trình như người máy được, ngộ nhỡ thất bại, chương trình đều có thể bị sửa lại. Mặc dù trí nhớ bị cấy ghép giả tạo nhưng điều quan trọng khi khôi phục trí nhớ còn phụ thuộc vào trạng thái tâm lý và tinh thần của cô ấy nữa, và còn những kích thích bên ngoài tới cô ấy, cũng giống như chứng hay quên bình thường vậy."Có những lời này của anh ấy, trong lòng Yến Quy đã có hệ thống nhận thức rồi, vì vậy nàng vô cùng cảm ơn anh ấy.Sau khi trò chuyện một lúc, điện thoại của Yến Quy nhận được tin nhắn, nàng mở to mắt ra nhìn, là tin nhắn của Cố Dĩ Di gửi tới, hỏi nàng đang ở đâu, cô muốn tới đón nàng.Từ trong lời văn của cô đều có thể thấy rằng cô đang rất sốt ruột, Yến Quy không biết làm sao, nhưng cũng không muốn để cô lo lắng nên đã nói với cô rằng nàng đang ở cao ốc Quản Hải.Cố Dĩ Di nhanh chóng trả lời: [Bây giờ em sẽ qua đó.] Sau đó không có động tĩnh gì nữa..............Cố Dĩ Di vốn đang tăng ca ở trong phòng làm việc, sau khi điều chỉnh video giám sát thành hình ảnh rõ nét, cô sao chép một bản sao lưu và gửi đến hòm thư của Nhậm Du Nhiên.Khi đang chuẩn bị tan ca về nhà thì liền gặp được Diêu Viễn cũng vừa mới tan ca. "Cô Cố, vừa mới tan ca sao.""Ừ." Cố Dĩ Di lạnh lùng đáp lại.Diêu Viễn thấy cô một mình, liền mỉm cười: " Tại sao hôm nay pháp y Yến lại không đợi cô cùng tan ca thế? Lúc giờ tan ca, khi tôi đi ăn ở ngoài về trùng hợp nhìn thấy cô ấy lên một chiếc xe jeep màu hồng đi qua, tối nay cô ấy có cuộc hẹn khác hả? Người bạn này của cô ấy cũng nhiều tiền quá ha."Diêu Viễn chỉ thuận miệng nói như vậy, không có để tâm đến.Nhưng Cố Dĩ Di đã nghe được, chiếc xe jeep màu hồng, trước đây cô đã gặp một lần rồi, trước cửa nhà của Yến Quy, người phụ nữ trẻ đặc biệt đợi nàng vào đêm muộn....Cố Dĩ Di siết chặt các ngón tay vào nhau và siết mạnh, một lúc sau, cô không thể nhẫn nhịn cũng như chuyển hướng chú ý được nên đã lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Yến Quy hỏi nàng đang ở đâu.........Bởi vì Cố Dĩ Di chuẩn bị tới, nên Yến Quy tính toán thời gian rời đi, Bạch Hề Mạt đang nghịch điện thoại trên ghế sô pha ở bên ngoài, thấy nàng đi ra liền cất điện thoại đi và đứng lên đón nàng."Như thế nào rồi?" Bạch Hề Mạt hỏi.Yến Quy cười với cô ấy, nói: "Tốt rồi, những gì muốn hỏi đều đã hỏi xong rồi."Bạch Hề Mạt vượt qua nàng để nhìn Địch Văn, Địch Văn gật đầu với cô.Khi đưa họ ra ngoài, Địch Văn với trách nhiệm của một bác sĩ, hết lòng nhắc nhở Yến Quy: "Các vấn đề về tinh thần và tâm lý rất phức tạp, tôi đề nghị nên đi khám càng sớm càng tốt. Nếu cần thiết, cô Yến có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."Lúc ở trong phòng, Yến Quy đã thêm Wechat của anh ấy và để lại số điện thoại để sau này có thể trực tiếp liên hệ mà không cần làm phiền tới Bạch Hề Mạt nữa."Cám ơn bác sĩ Địch."Địch Văn thân thiện gật đầu với nàng, nói: "Việc khôi phục trí nhớ của bệnh nhân vẫn cần phải từ từ, tuy rằng tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng trong cuộc sống vẫn không nên để cô ấy phải chịu đả kích lớn sẽ tốt hơn, tốt nhất là nên để cô ấy từ từ nhớ lại, như vậy cô ấy sẽ không bị chịu đã kích quá lớn."Yến Quy: "Bác sĩ Địch, có phải là sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ khôi phục trí nhớ thôi đúng không?"Địch Văn nghiêm tức nói: "Hiện tại, hầu hết các ca bệnh đều đã bình phục. Cho dù không phải 100% nhưng ít nhất cũng đã hơn 80% rồi. Vậy nên cô Yến, cô cần phải chuẩn bị tâm lý trước."Yến Quy im lặng, rốt cuộc cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài, chỉ cảm ơn Địch Văn thêm một lần nữa.Sau khi tạm biệt Địch Văn, Yến Quy và Bạch Hề Mạt cùng nhau đi xuống thang máy, Bạch Hề Mạt ấn tầng ngầm thứ hai trước, Yến Quy lại ấn tầng một.Bạch Hề Mạt giật mình, nói: "Yến tỷ, để em đưa chị về."Yến Quy cười với cô ấy, từ chối nói: "Không cần đâu, cô về thẳng nhà đi, tôi tự đi là được rồi, không làm phiền cô nữa."Bạch Hề Mạt liền lo lắng: "Có phiền gì đâu! Yến tỷ, chị còn chưa ăn tối mà, em cũng chưa ăn nữa, chúng ta cùng đi...""Hề Mạt." Giọng nói của Yến Quy quá mức bình tĩnh, tõ ràng đang gọi tên cô ấy nhưng giọng điệu lại không chút dao động, giống như một cỗ máy không thể xuyên thủng, Bạch Hề Mạt nghe thật lạnh lẽo.Những lời còn lại của Bạch Hề Mạt đều bị mắc kẹt sâu trong cổ họng, không nói được thành lời.Thang máy đi xuống tầng một, đã sớm qua giờ tan ca rồi nên tòa nhà văn phòng rất ít người, thang máy không bị dừng lại lần nào, đi thẳng tới tầng một."Ting" một tiếng, thang máy đã dừng lại ở tầng một rồi, cửa từ từ mở ra hai bên.Bạch Hề Mạt vươn tay ấn nút dừng mở cửa, cô ấy ngước mắt lên nhìn khuôn mặt rõ ràng từng đường nét của Yến Quy, mím môi, bất đắc dĩ hỏi: "Chị, chị thực sự không đi cùng em sao?" Giọng nói của cô ấy run run, lộ ra sự đáng thương, ai nghe được đều không thể không thương cảm.Yến Quy nhìn sâu vào mắt cô ấy, thấy rõ sự bất bình trong ánh mắt của cô ấy. Hoàn toàn không động tâm là giả, Yến Quy không phải là người vô tâm, ngược lại là quá quan tâm. Nhưng chúng vì quan tâm nên nàng mới phải tàn nhẫn, bây giờ có thể trong mắt Bạch Hề Mạt là vô tình vô nghĩa, nhưng sẽ không tạo thành tổn thương lâu dài.Yến Quy thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi thang máy, trầm giọng nói: "Không được, cô về đi. Hề Mạt, hôm nay thật sự cám ơn cô."Bạch Hề Mạt nhìn bóng lưng rời đi của nàng giống với bóng lưng eo gọn và tóc dài của Sở Ngôn, giống nhau tuyệt đối. Ngón tay ấn trên nút ấn run lên, Bạch Hề Mạt nghiến răng, cố nén nước mắt.Yến Quy không nhìn lại, không biết cửa thang máy đã đóng lại từ lúc nào, nàng đi thẳng ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng, thần kinh căng thẳng của nàng thả lỏng khi hít thở không khí trong lành. Nàng khó chịu thở ra một hơi, nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười bất lực.Bạch Hề Mạt thực sự không đáng để nàng bận tâm nhiều như vậy.Họ đã quen biết nhau nhiều năm, trước khi Sở Ngôn xảy ra chuyện thì đã quen biết rồi, lúc đó nàng là ân nhân cứu mạng của Bạch Hề Mạt. Bạch Hề Mạt là phú nhị đại có tiền có thế, tuổi trẻ nổi loạn thích ăn chơi, trong một lần uống rượu say bị người khác nhắm tới, là Sở Ngôn đã tình cờ cứu được cô ấy, sau đó đại tiểu thư kia liền giống như bị người ta bỏ thuốc mê một lòng một dạ thích Sở Ngôn. Nhưng tiếc rằng lúc đó Sở Ngôn đã sớm ở bên cạnh của Cố Dĩ Di rồi, căn bản là không để bất kỳ cơ hội nào cho người nào khác nữa.Sau này tình thế thay đổi, Bạch Hề Mạt lại trở thành ân nhân cứu mạng của nàng. Sau khi một không chín bùng nổ, Sở Ngôn trút hơi thở cuối cùng rồi rơi từ trên đảo xuống biển, nàng ôm lấy một khúc gỗ trôi nổi trên biển như bèo trôi. Lúc đó nàng đã bất tỉnh rồi, đợi khi nàng tỉnh lại thì đã không biết là qua bao lâu rồi.Lần đó, Bạch Hề Mạt đang đi nghỉ trên biển trên con tàu du lịch của cô ấy đã cứu nàng, lúc đó toàn thân nàng đã bị cháy sạch không nhận dạng được, là nhờ trên người nàng mang theo chứng minh nhân dân, điện thoại và các loại đồ dùng khác mới chứng minh được thân phận của nàng, Bạch Hề Mạt không biết cụ thể nàng đã xảy ra chuyện gì chì là vì thích nàng nên mới cứu nàng bằng mọi giá như vậy.Sau khi Sở Ngôn phẫu thuật thành công cũng thông qua Bạch Hề Mạt liên hệ với sở trưởng Trương Diên Húc, một lần nữa có một thân phận mới. Sau đó Bạch Hề Mạt đã luôn chăm sóc nàng trong thời gian nàng dưỡng bệnh và phục hồi chức năng, thật sự có thể nói cô ấy là người rất cẩn thận.Yến Quy có cảm tình với Bạch Hề Mạt, nhưng chuyện này không liên quan đến tình yêu, mà chỉ là cảm kích, tin tưởng và hơn nữa là tình yêu của người chị đối với em gái thôi, nhưng đều không phải là tình yêu mà Bạch Hề Mạt mong muốn, bởi vì tình yêu duy nhất của nàng đã thuộc về duy nhất một người rồi, cho dù lặp lại mười nghìn lần thì cô ấy cũng chỉ có thể ghen tị với Cố Dĩ Di thôi.Yến Quy ngơ ngác đứng ở bên đường, cho đến khi một chiếc xe quen thuộc chạy tới, dừng lại ở trước mặt nàng không xa. Nàng nhìn Cố Dĩ Di đẩy cửa bước ra khỏi xe, bước vài bước chạy tới chỗ nàng, sự phiền toái trong lòng dịu đi một cách kỳ lạ, Yến Quy chào cô.Hôm nay Cố Dĩ Di mặc một chiếc áo khoác demi tối màu, với mái tóc dài xoăn bồng bềnh, vẻ ngoài quyến rũ và duyên dáng. Khi cô ấy đi tới liền vươn tay ôm lấy eo của Yến Quy, muốn ôm chặt nàng vào lòng, đó là một hành động thể hiện sự chiếm hữu.Yến Quy nắm lấy cánh tay cô, dịu dàng nhìn cô, hỏi: "Tại sao lại đặc biệt đến đây như vậy chứ?"Cố Dĩ Di dừng lại một lúc, không muốn để lộ sự hẹp hỏi của mình, vì thế thay vì nói sự thật, cô hỏi lại: "Đã ăn tối chưa?"Yến Quy thành thật lắc đầu: "Vẫn chưa."Cố Dĩ Di biểu hiện vẻ mặt cô đã biết rồi, kéo tay nàng nói: "Em đến đưa chị đi ăn cơm.""Chỉ vì ăn một bữa cơm mà chạy tới tận đây sao?" Giọng điệu Yến Quy có chút bất lực, nhưng lại càng thêm cưng chiều và dung túng cô.Cố Dĩ Di nghiêm nghị nói: "Đây là chuyện nhỏ sao? Đây là một chuyện lớn!""Đúng rồi, là một chuyện lớn!" Yến Quy nở một nụ cười lớn, băng tuyết trong ánh mắt đã tan biến, gió xuân tràn tới.Không biết tại sao, dáng vẻ hiện tại của Yến Quy đầy phong độ trong mắt của Cố Dĩ Di, khiến người ta không thể rời mắt được.Cố Dĩ Di không nhịn được ôm tay đưa nàng lên xe, sau khi lên xe liền cúi người thắt dây an toàn cho nàng, khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở quấn quít lại với nhau. Rõ ràng chỉ có vài giây, nhưng các cơ quan cảm giác đã phóng đại vô hạn khiến cho tim người ta đập nhanh hơn.Yến Quy tựa lưng vào ghế, khẽ nhướng mày không lên tiếng.Thắt xong dây an toàn, lúc Cố Dĩ Di quay lại cô cố tình xoa chóp mũi của Yến Quy, sau đó mới ngồi trở lại ghế lái như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc khởi động xe.Yến Quy nhếch khóe miệng lên, nhìn chằm chằm vào cạnh tai sau mái tóc của nàng, nhìn đôi tai dễ thương từ từ đỏ lên, cô cảm thấy rất thích thú.Chiếc xe jeep màu trắng rời khỏi tòa nhà Quan Hải, đèn Led cực lớn trên tòa nhà văn phòng rực sáng lên, Bạch Hề Mạt lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, nhìn về hướng chiếc xe đang rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]