Xe dừng lại trong bãi đậu xe, Cố Dĩ Di vẫn ngủ say ở trên ghế phụ bên cạnh ghế lại không có ý định tỉnh dậy. Yến Quy mở dây an toàn và nghiêng người, có vẻ như cô đã thực sự rất mệt mỏi rồi, có người đột ngột tiến lại gần như vậy mà cũng không nhận ra được. Con người có đôi khi tiền lực là rất lớn, thức hai ngày liên tục cũng không sao nhưng một khi tình trạng đã quá mệt mỏi rồi thì sẽ ngủ li bì, sự mệt mỏi trong cơ thể sẽ bộc phát dữ dội.Yến Quy nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán cô, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, cúi người hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Dĩ Di, đến nhà rồi, chúng ta về nhà ngủ đi?"Cố Dĩ Di khẽ ậm ừ, nhưng không mở mắt, dường như cảm thấy hơi thở quen thuộc ở bên cạnh mình, cô cọ vào người Yến Quy theo bản năng. Không gian bên trong xe quá nhỏ, nên Yến Quy nghiêng người về phía ghế phụ, tư thế không được tự nhiên khiến cả hai không được thoải mái.Yến Quy vươn tay mở dây an toàn cho Cố Dĩ Di, sau đó nhẹ nhàng nhéo mặt cô: "Ngoan, chúng ta về nhà ngủ đi.""Ừm..." Cố Dĩ Di nói nhỏ nũng nịu, vòng tay ôm Yến Quy: "Ôm.""Được rồi, chị ôm em, đợi một chút."Yến Quy nhanh chóng mang theo túi xách xuống xe, vòng qua chỗ ghế phụ bên cạnh ghế lái mở cửa, đưa tay đỡ Cố Dĩ Di. Cố Dĩ Di vừa mệt vừa buồn ngủ, buổi tối còn uống rất nhiều rượu, lúc này thực sự không còn tỉnh táo nữa, bước đi cũng không bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-giai-oan-cua-nu-phap-y/3035345/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.