Vết thương của Cố Dĩ Di không nghiêm trọng, cơn sốt cao do nhiễm trùng cũng nhanh chóng thuyên giảm, chỉ sau một ngày nằm viện cô đã hồi phục tinh thần, ầm ĩ đòi xuất viện.Yến Quy hỏi bác sĩ, sau khi xác định bây giờ xuất viện không có vấn đề gì liền làm thủ tục xuất viện cho cô. Trước khi đi, bác sĩ dặn dò một số lưu ý thay băng cho vết thương ở vai phải, Yến Quy cẩn thận ghi nhớ từng cái một.Cuối cùng cũng về đến nhà, Cố Dĩ Di ngã người xuống ghế sô pha, nhìn dáng vẻ của Yến Quy đang bận rộn dọn dẹp, thở dài nói: "Em cảm giác như rất lâu rồi mình không được về nhà! Về nhà thật là tuyệt!" Yến Quy đi tới nhìn cô cười, vươn tay nhéo mặt cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. Cố Dĩ Di vô cùng yêu thích dáng vẻ chăm chú nhìn mình của nàng, vươn hai tay ra đòi ôm, Yến Quy cúi người ôm cô vào lòng. Cố Dĩ Di lại thỏa mãn thở dài nói: "Đúng là! Thật hạnh phúc khi có thể ôm bạn gái bất cứ lúc nào!" Lúc trước vì vụ án mà thời gian hai người chính thức được ở cạnh nhau ít đến đáng thương! Một lúc sau, Cố Dĩ Di cảm thấy ôm thôi chưa đủ, ôm lấy cổ Yến Quy hôn nàng, sau đó lại nghiêng đầu hôn lên đôi tai nhạy cảm của nàng. Quả nhiên, cơ thể Yến Quy nhạy cảm run lên, nhưng kết quả không như mong muốn của Cố Dĩ Di, người nọ chống tay lên né tránh. "Vết thương ở vai em còn chưa lành..." Hai mắt Yến Quy tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-giai-oan-cua-nu-phap-y/3035298/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.