Khi mọi người đã ngỡ cô không cònương ngạch nữa thì cô vẫn còn giữ lại một chút, đó chính là côchấp giữ lại một phần cuộc sống mình trong thế giới chỉ còn lạimột mình cô.
Tân Thần sợ sự tĩnh lặng đến bất ngờ thếnày. Trong không khí dường như đang trôi nổi những mảnh hồi ức cũ.Những hồi ức ấy cứ hiện rõ dần trước mặt, như thể có hình khối,vươn tay ra là chạm được. Cô gần như có thể cảm nhận được ánh mặttrời oi bức xuyên qua lá dây rậm của cây ngô đồng Pháp tạo thànhnhững vệt vằn vện, loáng thoang nghe thấy tiếng cười trong vắt củamình thuở thiếu thời, ngửi thấy mùi hương thanh toát của hoa hợphoan. Còn cậu thiếu niên trong ký ức ấy đang nhìn cô chăm chú, lúcnày đang nhập vào làm một đôi mắt sâm thẳm trước mặt, vẫn đầy ắpquan tâm và dịu dàng như chưa bao giờ bị chia cách bởi quãng thời giandài đằng đẵng.
Cô cắn chặt môi để kéo mình về với thực tại.Từ rất lâu rồi, cô đã học cách cất giấu hồi ức vào một góc trongsâu thẳm trái tim, không thể dễ dàng giở ra được.
Tân Thần đã nở nụ cười hờ hững một cáchthành công như ý muốn, tiện tay đặt chiếc điện thoại vẫn nắm chặttrong tay sang bên, “Anh nói đúng. Dưới kia quả nhiên đã dán thông báophá dỡ. Xem ra căn nhà này sắp di dời thật rồi”.
Lộ Phi không đếm xủa tới chuyện cô đang chuyểnđề tài cuộc nói chuyện, “Em có dự định gì?
“Có xem sao đã rồi tính”.
Lộ Phi không định để mặc cô qua loa cho xongviệc, “Em chưa đọc thời hạn trên thông báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-dua-tien-day-hoa/1977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.