Đứng trong cơn gió gào thét mang theo hơilạnh, nghe giai điệu đầy ắp niềm vui, mừng rỡ và lãng mạn, anh không thể khôngnhớ đến mùa xuân ấm áp, nụ cười rạng rỡ ấy đã biến mất trong cuộc đời.
“Đúng rồi, Lộ Phi, anh còn giữ bức thư ấy không?”
Tân Thần hiện giờ đang du lịch Tiệp Khắc với Lâm LạcThanh, mỗi ngày đều gọi điện cho Lộ Phi vào khoảng thời gian ấy, đến lúc gầntạm biệt, cô bỗng hỏi thế.
Lộ Phi biết Tân Thần đang nói gì, bức thư viết địa chỉcủa mẹ Tân Thần , đã được anh giữ gìn mười hai năm qua.
“Tất nhiên là còn, sao lại hỏi đến chuyện đó?”
Tân Thần trầm ngâm, rồi cười: “Có lẽ là vì Tiệp Khắcgần ngay Áo,có lẽ…”, tiếng cô thì thầm vọng ra từ máy điện thoại, “Là vì nhữnglời anh nói với em hôm đó.”
Cô đồng ý bắt đầu lại từ đầu với Lộ Phi, nhưng vẫnkiên trì ở lại Bắc Kinh làm việc, lý do rất đơn giản: “Công việc làm cũng khásuôn sẻ, cũng phải làm cho ra đầu ra đũa một thời gian chứ. Nếu em mà phủi taybỏ đi nữa thì đúng là đi đâu cũng không được tin tưởng mất.”
Lộ Phi thừ nhận cô nói rất có lý, nhưng đồng thời cũnghiểu rõ, ít nhất thì đó không phải là lý do quan trọng nhất mà cô không muốnquay về. Cô giữ thái độ thận trọng, không chịu đi quá nhanh, anh có thể hiểu vàcũng tự nguyện hưởng thụ quá trình gần gũi cô lại từ đầu.
Anh nói cuối tuần sẽ đến thăm cô, cô cứ bảo không liêntục, “Chân anh bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-dua-tien-day-hoa/1908387/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.