Chương trước
Chương sau
"Mụ mụ đây là đâu?" Phỉ Lệ tò mò nhìn Đế Á mang theo mình đi về phía trước. Từ sau khi cô tỉnh lại chưa từng rời đi cái căn phòng nhỏ của cô, cho nên hiện tại lúc Đế Á mang cô đi ra, cô hết sức tò mò, nơi này thật sự rất lớn đó! Hơn nữa thật khá, nơi này quả thực chính là một chỗ vui chơi của thiên nhiên.
"Mụ mụ mang Phỉ Lệ tiểu bảo bối đi ăn cơm a! À! Chờ một chút Phỉ Lệ sẽ gặp các ca ca đó! Ca ca bọn chúng nhất định sẽ thích Phỉ Lệ tiểu bảo bối." Đế Á khẳng định nói, hai đứa con trai bảo bối của nàng luôn luôn hỏi khi nào thì mới có thể nhìn thấy tiểu muội muội đáng yêu, hơn nữa còn có La Tư cũng có biểu tình đáng thương hề hề. Không phải mình thật sự quá phận rồi chứ?
"Dạ! Được, Phỉ Lệ nhất định sẽ làm cho các ca ca thích Phỉ Lệ." Giọng nói bập bẹ của Phỉ Lệ vang lên bên tai Đế Á, một bên còn giơ nắm tay nho nhỏ kia lên, khiến cho toàn bộ hạ nhân bên cạnh nhìn đến ngây người, tiểu thư như vậy thật sự rất đáng yêu! Thật muốn véo véo mấy cái.
"Phỉ Lệ bảo bối con đã tỉnh." La Tư rất nhanh tiêu sái đến bên cạnh vợ yêu của mình, hai mắt tỏa sáng như sao nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhi trong ngực ái thê, hắn thật sự rất muốn ôm Tiểu Phỉ lệ đáng yêu một chút, nhưng hắn không dám tranh với Đế Á, một bên là ái thê của mình, một bên là nữ nhi đáng yêu của mình, ô ô thật sự thật làm khó hắn mà.
"La Tư ba ba khỏe ạ." Phỉ Lệ vui vẻ vươn hai tay ngắn ngủn của mình chạy về phía La Tư, lập tức xoạch xoạch in trên mặt La vài cái dấu nước miếng.
"Phỉ Lệ bảo bối khỏe." La Tư hưng phấn càng không ngừng hôn hít trên mặt Phỉ Lệ, Phỉ Lệ bảo bối hôn mình đó! Chỉ biết bản thân mình anh tuấn tiêu sái thì Phỉ Lệ bảo bối nhất định sẽ thích, chẳng qua sắc mặt Đế Á hình như không được tốt cho lắm.
La Tư đành phải buồn bực đưa Phỉ Lệ tới, vẫn là lão bà đại nhân lớn nhất.
"Tới đây, Phỉ Lệ lại chỗ Đế Á mụ mụ này, Phỉ Khắc Tư, Bảo Địch hai người các ngươi lại đây gặp Tiểu Phỉ Lệ một chút." Đế Á cảm thấy mỹ mãn ôm Tiểu Phỉ Lệ còn mang theo mùi sữa, thật thoải mái nha! Mềm mềm thơm thơm, không hổ là Phỉ Lệ bảo bối của mình.
"Vâng."
Lập tức trước mắt Phỉ Lệ liền hiện ra hai đứa nhỏ anh tuấn, một cái đầu tóc màu tím, đôi mắt màu tím còn có gương mặt tương tự La Tư ba ba, quả thực chính là phiên bản nhỏ của La Tư ba ba.
"Tới đây, đây chính là Phỉ Khắc Tư là đại ca nha!" Đế Á chỉ vào cái tiểu nam hài cao hơn nói.
"Chào đại ca, muội gọi là Phỉ Lệ, năm nay bốn tuổi." Phỉ Lệ cố gắng vùng vẫy tránh khỏi ôm ấp của Đế Á, đi đến trước mặt Phỉ Khắc Tư, nhẹ nhàng hôn hít hai má Phỉ Khắc Tư một chút.
Lập tức thấy được một khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
"Chào Phỉ Lệ, ta là Phỉ Khắc Tư là đại ca của Phỉ Lệ, sau này có ta tới bảo hộ Phỉ Lệ." Phỉ Khắc Tư chăm chú nhìn Phỉ Lệ nói. Mùi trên người muội muội thật sự dễ ngửi! Định ôm một chút, nhưng nhìn thấy bộ dáng nhìn chằm chằm của mụ mụ cùng ba ba bên cạnh, Phỉ Khắc Tư vẫn vô cùng biết điều mà hành động.
"Chờ một chút, chờ một chút, ta cũng muốn muội muội hôn một cái, ta là nhị ca của Phỉ Lệ, ta gọi là Bảo Địch!" Đứng ở phía Phỉ Khắc Tư, tiểu nam hài không cam lòng yếu thế đẩy ra Phỉ Khắc Tư ra, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn than thở, đáng thương nhìn Phỉ Lệ.
"Chào nhị ca." Phỉ Lệ buồn cười nhìn Bảo Địch ăn dấm, thật sự là dễ lừa gạt.
"A!" Bảo Địch vừa lòng nhìn Phỉ Lệ hôn trên mặt mình một cái. A! Muội muội thật khá nha! Về sau mỗi ngày hắn nhất định phải đứng ở bên người muội muội mới được, không cho người khác đoạt đi.
"Mụ mụ, gia gia đâu. Không phải Lệ Á nói gia gia đã ở nhà sao?" Phỉ Lệ buồn bực sao mình còn chưa thấy gia gia lợi hại trong truyền thuyết kia, đây chính là một đại BOSS đó, mình nhất định phải lấy lòng ông ấy, bằng không về sau sao mình kiêu ngạo được.
"Gia gia ông ấy sẽ lập tức trở về, nhưng bây giờ hay là Phỉ Lệ chúng ta ăn cơm trước, bụng Phỉ Lệ kêu đó!" Đế Á vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ một cái lên bụng nhỏ Phỉ Lệ của chúng ta.
"A! Được rồi."
"Đế Á, La Bá Đặc nghe nói Phỉ Lệ đã tỉnh lại, nói muốn kêu Phỉ Lệ đi hoàng cung một chuyến." La Tư mất hứng nói, cái tên La Bá Đặc chết tiệt kia lại dám đánh chủ ý lên Tiểu Phỉ lệ bảo bối của hắn, thật sự là thiếu sửa chữa.
"Cái gì? Hừ! Muốn đánh chủ ý lên tiểu bảo bối Phỉ Lệ của ta sao. Chàng nói với hắn, nếu muốn nhìn thì tự mình đến Đức Cổ Lạp công tước phủ." Đế Á bất mãn nói, bảo bối của nàng làm sao có thể để cái tên hồ ly chết tiệt kia thấy được.
"Ừ! Chờ một chút nữa ta sẽ đi hoàng cung." La Tư vừa lòng gật đầu một cái.
"Còn có, nhanh cho người thông báo cho cha trở về." Chỉ cần cha trở lại, ta xem làm sao ngươi đánh chủ ý lên Phỉ Lệ. Đế Á giảo hoạt nói với La Tư.
"Được, ta lập tức kêu Uy Lợi gia gia thông báo cho cha trở về." La Tư suy nghĩ một chút liền trở lại. Vẫn là gọi cha trở về bảo đảm một chút, ít nhất La Bá Đặc không dám xằng bậy trước mặt phụ thân.
"Mụ mụ, La Bá Đặc là ai? Vì sao kêu Phỉ Lệ đi hoàng cung, hoàng cung không phải là chỗ hoàng đế ở sao?" Phỉ Lệ không hiểu ra sao nhìn Đế Á, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy nghi vấn, đôi mắt khả ái mở to.
"Ừ! La Bá Đặc chính là hoàng đế Khải Kỳ của chúng ta, Phỉ Lệ muốn đi hoàng cung sao?" Đế Á lập tức ôm Phỉ Lệ đáng yêu hôn loạn.
"Không muốn đi, Phỉ Lệ thích ở bên cạnh Đế Á mụ mụ." Phỉ Lệ nhu thuận trở lại, ai biết vị hoàng đế kia suy nghĩ cái gì chứ. Nhưng hình như La Tư ba ba cùng Đế Á mụ mụ không sợ La Bá Đặc hoàng đế kia! Đây là có chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.