Chương trước
Chương sau
"Mộc Luân phát hiện cái gì sao?" Lạp Mạc Nhĩ nâng lên một chút đường cong, ngạo mạn nhìn vào khu rừng rậm mênh mông bát ngát trước mắt này, nếu không phải là chung quanh Tiểu Ma đã tràn ngập tử khí màu đen, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không hề nghĩ tới nơi tràn đầy tình thơ ý hoạ này, lại có thể giết chết ngàn vạn sinh linh! Càng là tử khí nồng nặc, hoa Ma ngục lại càng thêm thích thú, bởi vì tử khí đối với hoa Ma ngục mà nói, là tinh khí thượng đẳng, chỉ cần có đầy đủ tử khí, hoa Ma ngục sẽ có thể không hạn chế mà lên cấp.
Đây cũng chính là lý do tại sao ở trên chiến trường hoặc là bãi tha ma, mới có tung tích của hoa Ma ngục, càng là địa phương hung hiểm âm u, thực lực của hoa Ma lại càng tăng lên mạnh mẽ. Cho nên bình thường khi chiến tranh đi qua, chắc chắn sẽ có người quét dọn, vì để tận lực tránh khỏi việc hoa Ma ngục sinh tồn, bởi vì sự tồn tại của nó tương đối đáng sợ, nếu nó thật sự tiến hóa đến hoa Ma ngục đỉnh cấp, thì sẽ có thể hóa thành hình người, có lực sát thương tương đối cường hãn, cho nên hoa Ma ngục mới có một cái tên khác gọi là hoa của cái chết.
"Mùi máu tươi ở nơi này giống y hệt với ở sơn thôn Đốn Tư, ngay cả hơi thở âm lãnh cũng giống nhau." Mộc Luân tỉnh táo giải thích, thật ra thì sau khi bọn hắn bước ra khỏi cái không gian kia, hắn cũng đã cảm thấy, chỉ là sau khi Tiểu Ma cắn nuốt, cỗ hơi thở kia càng thêm rõ ràng, hơn nữa mùi máu tươi trong đó còn nồng nặc hơn lần trước ở sơn thôn Đốn Tư rất nhiều, xem ra số người bị giết ở đây còn nhiều hơn cả sơn thôn Đốn Tư.
Không nghĩ tới ở ngay dưới chân trung tâm đế quốc Khải Kỳ lại xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng lại không hề bị phát hiện, không biết là thực lực của Yên Vũ lâu cường đại, hay là đế quốc Khài Kỳ phòng bị quá lơi lỏng, nhưng mặc kệ là kết quả nào, đều không thể phủ nhận, đều khiến người cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
"Không sai, xem ra chuyện của sơn thôn Đốn Tư lần trước có quan hệ rất lớn tới Yên Vũ lâu! Trong sách cổ có ghi lại Lê tộc không phải máu tanh tàn bạo như vậy, vậy thì vì sao Tế Tự của Lê tộc lại xuất hiện giết chóc máu tanh như thế?" Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc nhìn Tiểu Ma lên cấp. Từ sau lần chuyện của sơn thôn Đốn Tư, Lạp Mạc Nhĩ liền cố ý đi tháp Trấn Giới tuần tra một chuyến về chín đại tộc mãnh thú có liên quan đến Lê tộc, nhưng tất cả sách cổ đều không ghi lại quan hệ tới Tế Tự tà ác kia, điều này khiến Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy rất buồn bực.
(Tế Tự: Là nơi tế lễ, cử hành nghi lễ)
"Thiếu gia người còn nhớ rõ lão gia đã từng nhắc tới quyển cổ thư kia chứ?" Mộc Luân nhìn chung quanh một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Lạp Mạc Nhĩ, đó là cuốn sách cổ đã từng xuất hiện tại Thần giới, rất nhanh đã bị lão gia cất giấu, hơn nữa nghiêm cấm nhìn lén, những người khác có lẽ không biết cuốn sách cổ kia ghi những gì? Nhưng từng làm quan chép sử sách của Thần giới kiêm người thân cận nhất của Thần vương, Mộc Luân biết nhiều hơn so với những kẻ khác, hơn nữa Mộc Luân cũng từng đọc qua quyển sách kia.
Sau khi hắn xem xong cũng có cùng suy nghĩ với Thần vương, tuyệt đối không thể để cuốn sách đó rơi vào trong tay thế lực tà ác, nếu không đó sẽ là đại nạn cho tam giới. Bởi vì nó ghi chép lại toàn bộ hoạt động của các Tế Tự tà ác, thông qua các thủ đoạn máu tanh tàn bạo để nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.
"Ngươi nói là cuốn sách cổ kỳ quái mà phụ hoàng không muốn cho ta tiếp xúc? Chẳng lẽ Tế Tự tà ác này có liên quan với cuốn sách cổ kia?" Lạp Mạc Nhĩ khiếp sợ nhìn Mộc Luân, phải biết quyển sách kia sớm đã bị phụ hoàng cất giấu, người bình thường không thể nào tìm được, nhưng nếu là lời của Mộc Luân không sai, như vậy Thần giới nhất định có gian tế, hơn nữa chức vị của người kia còn không thấp, ít nhất là kẻ có thể tiếp xúc với phụ hoàng, sẽ là kẻ nào đây?
"Đúng thế, nếu ta không nhớ lầm, Tế Tự ở sơn thôn Đốn Tư giống y hệt miêu tả ở trong cuốn sách đó, chỉ là muốn mở ra Tế Tự đó, phải có người có huyết mạch Lê tộc mới có thể đủ đảm nhiệm làm tế ti, bởi vì huyết mạch của Lê tộc trời sinh có năng lực cắn nuốt tất cả lực lượng, không giống với Mạc Vân thú, Lê tộc cắn nuốt tinh khí cùng thức hải của con người." Mộc Luân nghiêm túc nhìn phương xa, theo cắn nuốt Tiểu Ma, khu rừng rậm chậm rãi phóng thích hơi thở vốn có, tử khí từ từ tiêu giảm xuống, mà vốn trung tâm bị tử khí bao phủ, đã dần dần hiện ra ngoài.
(Thức hải: Biển ý thức, tinh thần)
Đó là một Ma Pháp Trận khổng lồ, bốn phía toàn là ký tự chi chít, những cái rãnh dày đặc này nối với các ký tự khác, giống như một mạng nhện khổng lồ, gắn liền với Ma Pháp Trận, mà ở giữa Ma Pháp Trận có một cái ao hình tròn, tất cả rãnh đều chảy về phía cái ao kia.
Cho dù cách đó rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi, mặc dù phần lớn máu ở bốn phía đã khô cạn, nhưng phía trên vẫn còn mấy vệt màu đen đọng lại, nói cho người ta biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì. Về phần cáo ao ở giữa Ma Pháp Trận, càng làm người ta sợ hãi hơn, máu bên trong mặc dù đã sềnh sệch quyện lại một chỗ, nhưng vẫn còn duy trì màu sắc như ban đầu, thật giống như màu đỏ của tơ lụa thượng đẳng, nổi lên sóng lượn tinh tế, thỉnh thoảng nổi lên bóng máu khiến người ta không rét mà run, cảm giác giống như sẽ có thứ gì đó sẽ chui lên từ nơi đó.
Phỉ Lệ khi nhìn rõ cái kia liền ngây ngẩn cả người, máu của bao nhiêu người mới có thể đổ đầy cái ao kia, đây quả thực là ác ma, mặc dù không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn cái ao máu này, lòng của Phỉ Lệ đã trở nên lạnh lão. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao lúc Lạp Mạc Nhĩ nói chuyện cùng Mộc Luân lại có sắc mặt khó coi như thế.
Ở đây ai cũng có vẻ mặt chết như tro tàn, nhất là Cát Nhĩ. Phải biết nơi này chính là thành Ai Nhĩ, là thành trung tâm của đế quốc Khải Kỳ, vậy mà thậm chí có người tiến hành Tế Tự tà ác như thế, lại không hề có ai phát hiện. Nếu thông báo chuyện này ra ngoài, đế quốc Khải Kỳ Đế làm sao có thể sống yên ổn ở Đại lục Phi Long nữa đây.
"Mặc dù bài trí không giống nhau, nhưng Ma Pháp Trận cùng ký tự lại hoàn toàn ăn khớp với ở sơn thôn Đốn Tư, cho nên chắc chắn là Tế Tự của Lê tộc." Mộc Luân xanh mét mặt sờ sờ Ma Pháp Trận dưới chân, chỉ là chuyện ở sơn thôn Đốn Tư đã xảy ra lâu rồi, bởi vì dấu vết máu tươi này ít nhất đã là chuyện của mấy chục năm về trước.
"Mộc Luân ngươi còn chưa nói tới mục đích cuối cùng của Tế Tự này là cái gì?" Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn Mộc Luân, tại sao nàng luôn có một cảm giác, những chuyện này có liên quan tới nàng, hơn nữa còn là ràng buộc rất sâu, sâu đến nỗi linh hồn bên trong cũng bị ảnh hưởng.
"Có thể vượt cấp đề cao thực lực của một người, thực lực càng mạnh, đề cao lại càng mau. Chỉ là mặc kệ là người hay là ma thú, đồng thời với việc đề cao, thì cũng sẽ bị tinh lọc, cuối cùng sẽ tương tự như Vu Yêu." Mộc Luân lạnh lẽo nói, mặc dù có thể đề cao nhanh chóng thực lực của một người, nhưng đồng thời cũng phải bỏ ra linh hồn cùng thân thể của ngươi, đây chính là đại giới phải trả, giống như vong linh, mặc dù có cơ quan như của ma thú, nhưng đây chẳng qua chỉ là vì dễ dàng cho việc đi lại sống sót mà thôi.
(Vu Yêu: Đại khái là pháp sư tà ác)
"Cái gì? Lạp Mạc Nhĩ chàng còn nhớ Ma Ti chứ? Ta hoài nghi Ma Ti chính là lợi dụng Tế Tự này để biến thành cái dạng kia." Phỉ Lệ chậm rãi nhắm hai mắt của mình lại, khó trách Ma Ti thế nào cũng không muốn bỏ qua cho mình, mà thân thể cảu nàng ta lại trở nên kỳ quái như vậy, tất cả có lẽ đều liên quan đến Tế Tự này! Hơn nữa nếu nói như vậy, Ma Ti sẽ không chết mà thực lực còn tăng vọt hơn so với trước đây rất nhiều. Cái gọi là Ma Pháp Tử Linh, trên thực tế là thông qua Tế Tự tà ác này để cướp lấy thân thể cùng linh hồn người khác.
"Hẳn là không sai, nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ chúng ta cần làm là mau sớm tìm ra người của Lê tộc, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn phá hủy được hoạt động của Tế Tự này, không thể ngờ được có người lại cử hành Tế Tự tà ác như thế ở Đại lục Phi Long, nhưng vẫn không hề bị phát hiện, hôm nay nếu không phải là do hành động kỳ lạ của hoa Ma Ngục, có lẽ chúng ta vẫn chẳng hay biết gì." Sắc mặt Lạp Mạc Nhĩ trở nên hết sức khó coi, dù sao Đại lục Phi Long cũng là do nàng tạo ra, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm dơ bẩn địa phương an bình này. Cùng tức giận giống như Lạp Mạc Nhĩ là Kỳ Dương, hắn mặc dù vẫn luôn đi phiêu bạt khắp tam giới, nhưng lúc nào cũng chú ý động tĩnh của Đại lục Phi Long, không thể ngờ rằng có kẻ lại ngay ở dưới mí mắt bọn hắn làm Tế Tự tà ác như vậy.
Tuyệt đối không thể để chuyện như vậy lại một lần nữa xảy ra, chỉ là từ lời của Lạp Mạc Nhĩ, hắn rất nhanh liền đoán được, Tế Tự như vậy tuyệt đối không chỉ có ở chỗ này, có lẽ Tế Tự tà ác như thế sẽ có số lượng không hề ít ở cả Đại lục Phi Long.
"Điều tra kỹ một phen đi! Ta cảm giác chuyện không đơn giản như vậy. Trực giác nói cho ta biết rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra ngọn nguồn của chuyện này, chỉ là trước khi đến lúc đó, chúng ta cần sắp xếp một phen thật tốt." Phỉ Lệ trấn định nói, lúc này tử khí chung quanh đã bị Tiểu Ma hút không còn một chút nào, mà Tiểu Ma cũng đã lọt vào trạng thái bão hòa, ma lực chung quanh bắt đầu dao động, giống như là đang nghênh đón cái gì đó.
Vốn mùi hôi thối nồng nặc cũng mau nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một mùi hương thơm nhàn nhạt, khác với mùi trên người Phỉ Lệ, nhưng ngửi cỗ mùi này vẫn có cảm giác không thoải mái, cái cảm giác đó giống như bị cắn nuốt, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
"Chuyện này giao cho ta xử lý đi!" Cát Nhĩ lúc này đã khôi phục lại, mặc dù sắc mặt còn có một chút tái nhợt, nhưng khí thế vương giả vẫn rất nhanh triển hiện lại. Mà Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch cũng hết sức tán thành đứng ở bên cạnh Cát Nhĩ, dù sao thành Ai Nhĩ cũng được tính được là đại bản doanh của gia tộc Khải Kỳ và Đức Cổ Lạp, xảy ra chuyện như vậy chuyện đương nhiên phải do bọn họ xử lý, về phần Phỉ Lệ, con bé còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không phải sao?
"Để biểu ca Cát Nhĩ đi điều tra đi! Đừng quên chúng ta còn chuyện của phụ hoàng và mẫu hậu chàng chưa điều tra kỹ, hơn nữa còn có chuyện của Thần giới bên kia cùng Minh giới, cho nên chuyện bên này cứ để Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ ra tay sẽ nhanh hơn." Phỉ Lệ ngăn trở lời Lạp Mạc Nhĩ định nói ta, nàng không muốn hắn quá mệt mỏi, Lạp Mạc Nhĩ đã đeo trên lưng gánh nặng của Thần giới cùng Luyện Ngục Thâm Uyên, nàng không muốn hắn phải nhúng tay vào chuyện của Lê tộc nữa.
"Được, cứ dựa theo ý tứ của Phỉ Lệ mà làm, bây giờ chúng ta trở về Đức Cổ Lạp, để binh lính ra tay, phong tỏa tất cả tin tức nơi này." Lạp Mạc Nhĩ thấy Tiểu Ma cũng đã đến mức bão hòa, liền kêu mọi người rời khỏi nơi này trước, dù sao kế tiếp còn rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.