Chương trước
Chương sau
"Phỉ Lệ, làm sao vậy?" Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng của Lạp Mạc Nhĩ vang lên bên tai Phỉ Lệ, hắn không hiểu tại sao đột nhiên Phỉ Lệ đang yên đang lành lại phóng ra lệ khí mạnh như thế, lệ khí này cho dù là hắn đã thấy nhiều ở sinh vật của Luyện Ngục cũng phải có chút sợ hãi, rốt cuộc trên người Phỉ Lệ đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết?
(Lệ khí ở đây là sự ác độc, sự thù địch.)
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Phỉ Lệ tựa vào trong ngực Lạp Mạc Nhĩ từ từ hít thở, bình ổn lại dục vọng khát máu đột nhiên xuất hiện ban nãy, cổ dục vọng mãnh liệt này hình như từ sau khi nàng thức tỉnh huyết mạch Liêu tộc mà xuất hiện, hơn nữa Mạn Đà La giữa mi tâm cũng trở nên không đúng lắm, mặc dù những người khác không cảm thấy Mạn Đà La phát ra mùi hương mãnh liệt, nhưng Phỉ Lệ lại có thể cảm thấy, mùi hương đó mang theo mị hoặc mãnh liệt khiến người ta giật mình đến cỡ nào.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra, bởi vì ngay cả nàng cũng không hiểu rõ những thứ kỳ lạ này trên người, chờ sinh nhật qua đi, cần phải sắp xếp cho ổn thỏa, nếu không nói không chừng ngày đó nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, tuy là bây giờ có thể ngăn dục vọng khát máu này, nhưng nếu cứ để lâu dài, ngay cả chính nàng cũng không thể dám chắc mình có thể trụ được bao lâu.
"Thật sự không có chuyện gì sao? Sắc mặt của nàng rất kém." Kỳ Dương nghiêng nghiêng người, lo lắng nhìn sắc mặt của Phỉ Lệ đột nhiên tái nhợt, hoàn toàn không có vẻ hồng hào khỏe mạnh của ban nãy. Hơn nữa này lệ khí đột nhiên phát ra từ người nàng làm cho hắn rất lo lắng, nếu nó bộc phát, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Không có việc gì, ta chỉ cần dựa vào Lạp Mạc Nhĩ nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, có thể là do không quen với không khí nơi này, cho nên ma lực bạo động." Phỉ Lệ yếu đuối cười, không muốn để cho bọn họ lo lắng, bởi vì ngay cả chính nàng cũng không rõ, thì không nên phiền toái bọn họ! Chuyện của Đức Cổ Lạp còn chưa rõ ràng, bây giờ lại thêm những việc này, lại chồng chận lên nhau, không biết Cửu Ngân có thuận lợi hay không? Phỉ Lệ mất hồn suy nghĩ, sự đau thương hiện rõ trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng như nện vào trong lòng Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương.
Vẫn là chưa tin bọn hắn ư? Cho nên dù phải một mình gánh chịu cũng không nguyện ý chia sẻ cùng bọn hắn, nàng có biết nàng càng như vậy càng khiến bọn hắn thêm đau lòng, rõ ràng nàng nên vui vẻ, tại sao lại đau thương gánh vác hết thảy. Tại sao không để cho bọn hắn gánh vác thay nàng? Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhìn nhau, đều thấy được lẫn trong ánh mắt của đối phương sự bi thương, nhưng lại không nói gì, dù nàng vẫn là Phỉ Lệ, nhưng vẫn có thói quen đeo trên lưng tất cả mọi chuyện.
"Vân Ảnh đã thay các vị giới thiệu rồi, hai vị này theo thứ tự là đại thiếu gia Cáp Bỉ của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư và hoàng tử Mai Áo của đế quốc Phong Hành, vị bên cạnh ta là nhị thiếu gia của gia tộc Đức Cổ Lạp, những người khác xin mời tự nhiên!" Vân Ảnh hướng về phía đám người Phỉ Khắc Tư làm một động tác tùy ý, dù sao trừ Bảo Địch ra, mấy người khác cũng chẳng có ý muốn giới thiệu bản thân. Mà sau khi Vân Ảnh lui về phía sau, khóe mắt như có điều suy nghĩ xẹt qua Phỉ Lệ đang nằm dựa trong ngực Lạp Mạc Nhĩ.
"Cáp Bỉ bái kiến thái tử điện hạ, thiếu gia Phỉ Khắc Tư. Mấy vị khác là?"Khi Cáp Bỉ thấy Bảo Địch, nhịp tim liền đột nhiên tăng nhanh, liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trong ngực Lạp Mạc Nhĩ, tuyệt đối sẽ không lầm, cho dù đã chín năm, hắn cũng sẽ không bao giờ nhìn lầm. Người kia nhất định là Phỉ Lệ, là nữ tử mà hắn nhớ nhung từng giây từng phút, tại sao nàng có thể tựa vào trong ngực nam nhân khác, tại sao có thể?
Cáp Bỉ nắm hai tay của mình thật chặt, nhưng không để lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào, nếu không tất cả nhứng việc hắn làm lúc trước đều uổng phí.
Hơn nữa hắn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt của Mai Áo, “hắn” cũng thấy được Phỉ Lệ, hơn nữa cũng nhận ra Phỉ Lệ, rất tức giận, rất tức giận. Chỉ là như vậy sẽ tốt hơn không phải sao? Nếu đã như vậy Mai Áo sẽ không bận tâm gì nữa, nếu “hắn” nguyện ý toàn lực kích động Đế Hoàng của đế quốc Phong Hành, lại càng tốt. Ánh sáng kinh người lóe trong mắt Cáp Bỉ rồi biến mất, chính vì điều này càng khiến dục vọng với quyền lực của Cáp Bỉ thêm quyết tâm.
"Các ngươi còn chưa xứng để biết tên của thiếu gia nhà ta." Hoặc Nhiên trực tiếp cự tuyệt lời dò xét của Cáp Bỉ, mà Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc cũng trầm mặc ngắm nhìn bầu trời, một người nhàn nhã lau chùi trường kiếm trong tay, hoàn toàn không có ý muốn trả lời, về phần Kỳ Dương cùng Lạp Mạc Nhĩ thì còn tuyệt tình hơn, ánh mắt của hai người từ đầu đến cuối chỉ dừng ở trên người của Phỉ Lệ, ngay cả ý ngẩng đầu cũng không có.
"Hóa ra là Tam hoàng tử của đế quốc Phong Hành! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ta lại không biết Tam hoàng tử đến thành Ai Nhĩ, chi bằng hôm nay ta làm chủ chi?" Cát Nhĩ co quắp khóe miệng mấy cái, xem ra trước kia Hoặc Nhiên đối với hắn đã không tệ rồi! Ít nhất cũng không trực tiếp đả kích bọn họ như vậy, vì để tránh cho nhạt nhẽo nên Cát Nhĩ đành phải đứng dậy. Bởi vì hắn biết Phỉ Khắc Tư tuyệt đối sẽ không tiến lên chào hỏi, mà Bảo Địch lúc này hiển nhiên không thích hợp cho lắm, cho nên thí sinh tốt nhất biến thành hắn rồi.
"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh, nghe tiếng Điện hạ Cát Nhĩ Đế quốc Khải Kỳ đã lâu không chỉ có thực lực cao cường, mà ngay cả những phương diện khác cũng hết sức ưu tú, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thật!" Mai Áo thấy Cáp Bỉ không chiếm được chỗ tốt gì, cũng không lắm ưu nhã đứng lên chắp quyền với Cát Nhĩ, chỉ là cặp mắt vẫn dừng ở trên người Phỉ Lệ, mặc dù trông thì không phải là hắn đang nhìn, nhưng ánh mắt lại cố chấp hướng về phía Lạp Mạc Nhĩ.
Vân Ảnh rủ bên cạnh cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ điều gì? Lẳng lặng đứng ở một bên, chỉ làm tốt bổn phận của mình, chẳng qua có thật vậy hay không thì chỉ có chính nàng ta mới biết mà thôi.
"Khách sáo, khách sáo." Cát Nhĩ nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt đôi co vòng quanh với Mai Áo, hành động quái dị của Mai Áo lại khiến mọi người thêm cảnh giác, bởi vì tham muốn giữ lấy trong mắt không có chút nào che đậy của hắn không thoát khỏi con mắt của mọi người, dục vọng tham lam lại càng trần truồng triển hiện ra trước mặt.
Mà Cáp Bỉ đang hưng phấn nhìn một màn này, chưa được một lúc đã cảm thấy ớn lạnh, bởi vì hắn đã cảm thấy sự rét lạnh đến thấu xương của Phỉ Khắc Tư, còn có nụ cười càng thêm tà khí của Bảo Địch, tuy rằng hắn không biết hai người bên cạnh Phỉ Lệ, nhưng chỉ nhìn thị vệ của bọn họ cũng biết, thân phận hai người kia tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa điều khiến hắn sợ hãi đó chính là, hắn hoàn toàn không nhìn thấu thực lực của bọn họ, đừng nói là hai nam tử đứng bên cạnh Phỉ Lệ, mà ngay cả mấy tên thị vệ hắn cũng không thể, điều này đại biểu cho cái gì đây?
"không biết Điện hạ Cát Nhĩ có thể giới thiệu cho tại hạ mấy vị khác hay không?" Tuy rằng Mai Áo nói là giới thiệu, nhưng ánh mắt từ đầu đều chăm chăm vào Phỉ Lệ, ý định kia cho dù là kẻ ngu cũng biết. Phỉ Khắc Tư nắm chặt bội kiếm trong tay, không khí chung quanh càng thêm âm lãnh, tà khí nơi đáy mắt của Bảo Địch càng thêm sâu hoắm, nếu không phải cố kỵ đây là địa bàn của Yên Vũ lâu, nói không chừng bọn họ đã động thủ, bất kỳ kẻ nào dám đánh chủ ý lên Phỉ Lệ, đều phải chết.
"Ngại quá, xem ra phải để Tam hoàng tử thất vọng rồi, bởi vì Bản Điện Hạ cũng không phải rất quen thuộc với bọn họ lắm, cho nên..." Ý từ từ chối của Cát Nhĩ hết sức rõ ràng, xem ra tin đồn quả nhiên không thể tin được. Đại lục Phi Long đồn đại rằng ba hoàng tử nối tiếng nhất trong tam Đại Đế Quốc, bao gồm nhị hoàng tử của Đế quốc Khải Kỳ, Tam hoàng tử Mai Áo của Đế quốc Phong cùng với hoàng tử Đa Mễ Bác Đắc của đế quốc Thú nhân.
Ba người bọn họ là một trong những thế hệ trẻ tuổi đứng đầu ưu tú nhất trong thành viên hoàng thất ở Đại lục Phi Long. Thêm vào đó là hoàng tử Cát Nhĩ và hoàng tử Mai Áo được đồng xưng là Song Kiệt của Đại lục.
Bây giờ nhìn hành vi cử chỉ của Mai Áo, khiến Cát Nhĩ rất bất mãn, vốn khi Vân Ảnh nói ra Tam hoàng tử Mai Áo của Đế quốc Phong Hành, hắn đã rất hưng phấn, hắn tò mò đến rốt cuộc kẻ có thể cùng được gọi là Song Kiệt của Đại lục là người như thế nào, nhưng bây giờ hắn cực kỳ hối hận, một người ngu ngốc như vậy thế nhưng lại có thể xưng là Song Kiệu cùng hắn, đây quả thực là vũ nhục đối với hắn.
(Kiệt ở đây là kiệt xuất, tài giỏi. Song Kiệt: là hai người tài giỏi, kiệt xuất).
"A! Hóa ra là như vậy! Vậy thì ngại quá." Tuy Mai Áo nói lời xin lỗi, nhưng sát khí đậm trong mắt, lại khiến mọi người cảm nhận rõ ràng.
Phỉ Lệ đang nằm trong ngực Lạp Mạc Nhĩ, khinh thường liếc Mai Áo, chín năm trôi qua, vẫn chẳng có một chút tiến bộ gì, không biết hắn trưởng thành như thế nào nữa? Thân là thành viên của hoàng thất, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là che giấu tâm tình cũng không làm được, thật khiến người ta thất vọng! Cùng chín năm trước hoàng tử chỉ biết chơi bời lêu lổng vẫn không có chút thay đổi gì, nhưng là thiếu gia của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư lại khác.
Nếu không phải là rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, nói không chừng vẫn bị hắn đánh lừa. Nàng bây giờ cũng không phải là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu của chín năm về trước. Cho nên Cáp Bỉ tự nhận là hành động có bí mật tới đâu, Phỉ Lệ vẫn có thể thấy rõ. Chín năm qua đi khiến vị thiếu gia của tộc Ni Cổ Lạp Tư này càng thêm khó chơi rồi, chỉ là như vậy chơi mới càng vui, không phải sao? Đối thủ quá yếu sẽ không còn ý nghĩa, phải biết trong khoảng thời gian này nàng rất buồn chán!
"Nhị ca,không phải hôm nay chúng ta tới nghe tiểu thư Vân Ảnh gảy đàn à?" Phỉ Lệ hơi chu chu môi nhìn Cát Nhĩ, sau đó nũng nịu nói với Bảo Địch, cuối cùng tầm mắt rơi trên người đại ca Phỉ Khắc Tư, ý bảo Phỉ Khắc Tư không nên có hành động thiếu suy nghĩ, có Lạp Mạc Nhĩ ở đây, đừng nói là ở Đại lục Phi Long không có ai có thể đả thương hắn, dù là cả tam giới cũng chưa chắc có thể có kẻ đả thương nàng khi nàng đang ở bên cạnh hắn, mặc dù ở Đại lục Phi Long, thực lực của Lạp Mạc Nhĩ sẽ bị áp chế, nhưng mà đối phó với một cường giả Thần cấp như thế vẫn là dễ như trở bàn tay.
"A! Đúng rồi, thái tử điện hạ, không biết có thể để tiểu thư Vân Ảnh bắt đầu trình diễn được chưa, chúng ta vừa nghe, vừa nói, như thế nào?" Trước mặt người khác, Bảo Địch vẫn rất cung kính với Cát Nhĩ, dù sao bề ngoài Cát Nhĩ vẫn là thái tử điện hạ của Đế quốc Khải Kỳ, mà hắn chỉ là Nhị thiếu gia của gia tộc Đức Cổ Lạp. Cho nên lễ nghi vẫn rất cân thiết, ngay cả Phỉ Khắc Tư cũng cung kính đứng ở sau lưng Cát Nhĩ.
"Dĩ nhiên, thật sự là ngại quá thế nhưng quên các vị còn đứng, mời ngồi!" Mai Áo nhẹ nhàng vỗ trán của mình, ý bảo thị vệ bên cạnh chuẩn bị chỗ ngồi, chỉ là khi hắn cúi đầu, tầm mắt vẫn dừng trên người Phỉ Lệ, chẳng qua Phỉ Lệ vẫn úp lặt trong ngực Lạp Mạc Nhĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.