Chương trước
Chương sau
"Sao bây giờ mới đến? Tây Tác mà cũng chỉ như thế này thôi sap? Không nghĩ tới Quân thượng lại coi trọng ngươi như vậy đấy." Ma Ti nói với giọng mỉa mai. Ngoại trừ Lạp Mạc Nhĩ ra, thì những kẻ khác chỉ là tép riu. Nếu không phải là vì Quân thượng có ơn cứu mạng với nàng, nàng cũng sẽ không cam nguyện làm việc cho Quân thượng như vậy. Nhưng đợi sau khi nàng thật sự hiểu ra, thì đã quá muộn, nàng sớm đã không còn đường lui. Cho nên động lực giúp nàng kiên trì tiếp tục sống chính là tìm Phỉ Lệ báo thù. Nàng muốn giết chết ả, đây chính là mục đích duy nhất để nàng kiên trì.
"Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ cần lo cho thân mình yên ổn là tốt rồi. Ngươi đã chết hai lần thì chẳng còn còn tư cách ở trước mặt ta nói nữa rồi. Ngươi nói đúng không, tiểu 14?" Tây Tác cẩn thận ôm Phỉ Lệ ở trước ngực của mình, không để Ma Ti nhìn thấy rõ được gương mặt của Phỉ Lệ. Hơn nữa Ma Ti lại luôn cho rằng Phỉ Lệ tuyệt đối không thể nào vượt qua lá chắn không gian rồi đi đến Ma giới, cho nên nàng ta tuyệt đối sẽ không ngờ người thiếu nữ Tây Tác đang ôm trong ngực chính là Phỉ Lệ. Đừng nói là nghĩ, ngay cả cái ý niệm này cũng chưa từng xuất hiện.
(Ở đây ta giải thích một chút, 14 là số thứ tự của nữ tử áo đỏ, khi gọi tên người ta thường hay gọi có chữ tiểu + tên: VD như tiểu Hồng, ở đây nữ tử không có tên chỉ có số thứ tự nên Tây Tác gọi là tiểu 14)
"Ma Ti, vì sao ngươi cứ thích tìm Tây Tác gây phiền phức thế? Nếu đâe Quân thượng biết, ngài sẽ không vui đâu." Nữ tử áo đỏ bất mãn trợn mắt với Ma Ti. Thiên phú của nàng không bằng Ma Ti, cho nên nàng căn bản không xuất sắc được như Ma Ti, vì thế nàng không có tư cách dùng tên thật của mình, chỉ có thể sử dụng số thứ tự, ngay cả diện mạo cũng không xuất sắc bằng nàng ta, vì thế nàng rất vui khi nhìn Ma Ti bị xấu mặt. Hơn nữa nàng thích Tây Tác, chuyện này mọi người của tổ chức đều biết, cho nên nàng luôn cố gắng nói giúp cho Tây Tác.
"14 ngươi đừng quá đắc ý, ngay cả tên cũng không có thì chỉ là phế vật mà thôi, ở chỗ này ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Còn nữa đừng hám trai ở trước mặt ta, ta không muốn bị lây bệnh của ngươi đâu." Ma Ti châm chọc, hài lòng nhìn nữ tử áo đỏ, bởi vì lời nói vừa rồi của nàng, khiến sắc mặt nàng ta trở nên cực kỳ khó coi, điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Hành hạ kẻ khác chính là sở thích lớn nhất của nàng, càng ngày nàng càng thích màu của máu tươi, nhìn những kẻ bị đả bại dưới tay nàng, ánh mắt tuyệt vọng đó của bọn họ sẽ khiến nàng cực kỳ hưng phấn.
"Nói ta là kẻ hám trai, không biết là kẻ nào lại không biết xấu hổ kề cận Lạp Mạc Nhĩ nhỉ? Đến ngay cả Gia tộc Nạp Ni cũng bị ngươi phá hủy. Nói ta hám trai thì vẫn còn kém ngươi nhiều lắm, đồ đê tiện đưa tới cửa chẳng ai thèm lấy, còn không biết xấu hổ mà nói ta." Nữ tử áo đỏ không chịu yếu thế trả lời. Cả tổ chức đều biết Tây Tác hoa tâm, hơn nữa trong tổ chức cũng có không ít người thầm mến hắn, thậm chí trực tiếp quyến rũ hắn, điều này khiến 14 cực kỳ tức giận. Nhưng Tây Tác lại chẳng thèm quan tâm, mà lại còn hết sức hưởng thụ, vì vậy 14 cũng chỉ có thể chịu đựng.
"Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa thử xem!" Sắc mặt Ma Ti âm trầm nhìn nữ tử áo đỏ, Lạp Mạc Nhĩ đối với nàng mà nói chính là cấm địa, mà Phỉ Lệ - Pháp – Đức Cổ Lạp chính là chỗ hiểm của nàng, là thứ mà không ai có thể đụng vào, người nào đụng vào cũng sẽ khiến chỗ hiểm đó nổ tung. Cho nên lúc này Ma Ti đã nhanh chóng rút vũ khí ra, tùy thời chuẩn bị tấn công. Thực lực của nàng mạnh hơn nữa tử áo đỏ kia, cho nên lúc Ma Ti chuẩn bị động thủ, nữ tử áo đỏ liền bị hù sợ.
"Ngươi. . . . . . Ma Ti, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng làm loạn, nếu làm chậm trễ nhiệm vụ của Quân thượng , đến lúc đó nếu Quân thượng truy cứu. . . . . ." Nữ tử áo đỏ cẩn thận nhìn Ma Ti, cảnh giác lấy ra vũ khí của mình, thân thể cũng chầm chậm dời về phía Tây Tác.
"Hừ! Đồ nhát gan, lần này tạm tha cho ngươi, nếu lại có lần sau thì đừng có trách ta không khách khí, cho dù có Quân thượng ngăn cản cũng vô dụng. Phải biết ta đã coi như là thí sinh dự bị của Hồn Điện, cho nên tùy tiện giết một người, cũng chẳng có ai để ý, nhất là phế vật như ngươi." Ma Ti khinh miệt nhìn nữ tử áo đỏ, đi tới trước mặt nàng ta nhẹ nhàng nói.
"Cái gì? Ngươi đã là thí sinh dự bị của Hồn Điện? Vì sao ta không biết chuyện này." Nữ tử áo đỏ sợ hãi nhìn Ma Ti. Quân thượng chính là người cai quản Hồn Điện, một khi thực sự trở thành người của Hồn Điện, địa vị sẽ lập tức sẽ trở nên khác biệt, không những có thể tiếp xúc được với ma pháp cao cấp, mà còn có thể được hưởng quyền lợi lớn hơn. Như các nàng nhiều nhất chỉ có thể coi là được là trung tầng, chỉ có thiên phú tốt mới có thể được đề cử tiến vào Hồn Điện, mà những người khác tối đa cũng chỉ được làm đội trưởng.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, thật sự cho mình là đại đội trưởng sao?" Ma Ti khinh bỉ nói, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xám mét của nữ tử áo đỏ.
"Ồn quá!" Phỉ Lệ đưa một cái tay ra xoa xoa hai mắt của mình, bất mãn nói. Thiệt là, giống như con ếch vậy, kêu mãi không ngừng, chưa từng thấy nữ nhân nào lắm chuyện như vậy, khó trách không ai thèm, đáng đời. Phỉ Lệ ở trong lòng tức giận suy nghĩ.
"Đã tỉnh rồi hả? Có muốn ngủ nữa không?" Tây Tác cưng chìu điểm cái mũi của Phỉ Lệ một cái, không che giấu sự dịu dàng đối với Phỉ Lệ. Mà nữ tử áo đỏ nhất thời ngây ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ thấy Tây Tác nói chuyện với một người nào như thế, hơn nữa còn là với giọng điệu dịu dàng, động tác thân thiết, tất cả đều thật sự khó có thể tin, điều này không chỉ có nữ tử áo đỏ kinh hãi, mà ngay cả Ma Ti cũng tò mò. Ai cũng biết ở tổ chức Tây Tác là một kẻ hoa tâm, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn quan tâm một nữ nhân như thế. Hơn nữa giọng nói kia nghe thật quen tai, giống như nàng đã từng nghe ở đâu đó rồi.
"Đáng chết, ngươi lại giam cầm ma lực của ta, nếu không phải như vậy thì làm sao ta lại ngủ được cơ chứ? Đây là nơi nào?" Phỉ Lệ bất mãn trực tiếp bắt được cái tay của Tây Tác, từ trong ngực Tây Tác ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn đến hai khuôn mặt không xa lạ gì. Trong nháy mắt kinh ngạc hiện rõ lên trên mặt Phỉ Lệ, chỉ là rất nhanh liền bị Phỉ Lệ che giấu đi. Phỉ Lệ mỉa mai nhìn Ma Ti đang ngẩn người ở phía đối diện, vẫn chưa chết? Thật sự chẳng lẽ đúng là người đánh hoài mà không chết thật sao? Bởi vì lần trước Lạp Mạc Nhĩ từng nói rằng Ma Ti đã chết trong tay hắn rồi, nàng tin tưởng Lạp Mạc Nhĩ sẽ không lừa gạt nàng, vậy thì trọng điểm chính là ở trên người Ma Ti, xem ra Ma Pháp Tử Linh còn phiền phức hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
"Phỉ Lệ!" Giọng nói âm trầm của Ma Ti lại một lần nữa bao phủ mấy người ở đây, lúc này ngay cả nữ tử áo đỏ cũng không dám mở miệng nói gì, ngược lại là vẻ mặt không dám tin nhìn Tây Tác, hiển nhiên là không cách nào tiếp nhận được sự thật Tây Tác đã phản bội mình. Một đôi mắt sắc bén bắn thẳng về phía Phỉ Lệ, tựa hồ muốn trừng đến khi trên người của Phỉ Lệ thủng ra một cái lỗ mới chịu từ bỏ ý đồ.
“Ôi chao! Đây không phải là Ma Ti sao? Vì sao còn chưa chết vậy, thật là mạng lớn, bị Lạp Mạc Nhĩ đánh thành như vậy mà vẫn chưa chết, thật là đáng tiếc." Phỉ Lệ giả vờ tiếc hận nhìn Ma Ti rồi không ngừng lắc đầu, hiển nhiên nàng hoàn toàn không thèm để ý sự tức giận của Ma Ti. Nếu có thể giết chết lần thứ nhất, lần thứ hai, vậy khẳng định cũng có thể giết được lần thứ ba, nàng không tin nàng ta thật sự sẽ không chết.
"Hừ! Mạnh miệng vậy sao? Lần này ta xem ai tới cứu ngươi. Hai lần trước nếu không phải là Lạp Mạc Nhĩ, ta sớm đã giết chết ngươi. Lần này Lạp Mạc Nhĩ không ở bên người ngươi, ta xem làm sao ngươi trốn được." Ma Ti khát máu liếm đôi môi đã bị cắn nát, vươn đầu lưỡi đỏ thẫm ra, hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, thật giống như Phỉ Lệ là một bàn cao lương mỹ vị, nàng chỉ hận không thể trực tiếp một ngụm nuốt luôn vào trong bụng.
"Ta đã có thể giết chết ngươi rồi, bằng ngươi mà cũng muốn gọi tên của Lạp Mạc Nhĩ, ngươi xứng sao?" Phỉ Lệ khiêu khích nhìn Ma Ti. Lạp Mạc Nhĩ, lại là khoản nợ đào hoa của ngươi, tại sao lại cứ tính trên đầu của ta thế ? Ban đầu nàng thấy Ma Ti quá kiêu ngạo, hoàn toàn giống Đông Phương Mộng lúc nào cũng giả bộ mình cao hơn người khác, khiến người ta hết sức khó chịu, cho nên nàng mới bảo gia gia làm như vậy. Nhưng nàng thật sự không ngờ Gia tộc Nạp Ni lại gây thù chuốc óan nhiều như thế, sau khi bị Gia tộc Đức Cổ Lạp vứt bỏ, liền bị người ta thâu tóm, thậm chí ngay cả người trong Gia tộc cũng bị người ta giết sạch. Thật ra thì những chuyện này căn bản không thể tính trên đầu Phỉ Lệ, là Gia tộc bọn họ tự làm tự chịu thôi, nhưng là Ma Ti vẫn cứ dây dưa, khiến Phỉ Lệ phiền chết đi được, dù là hòa thượng cũng sẽ có ba phần hỏa khí, không phải sao?
Huống chi bản thân Ma Ti lại chính là một đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng, cho nên sau khi mất đi tất cả, tất nhiên là không cách nào tiếp nhận được cuộc sống bị người khác dẫm đạp.
"Ngươi nói cái gì? Ban đầu nếu không phải là vì ngươi, ta cùng Lạp Mạc Nhĩ đã sớm ở cùng một chỗ. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Gia tộc Đức Cổ Lạp, ngươi cứ chờ xem ta làm sao nhổ cỏ tận gốc Gia tộc Đức Cổ Lạp, sau đó như thế nào hành hạ người nhà của ngươi. Về phần ngươi, ta sẽ khiến ngươi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của cái thế giới này thật tốt. Không phải là ngươi rất thích nam nhân sao? Ta sẽ để ngươi được nam nhân thương yêu hằng ngày. Cái gương mặt này của ngươi không phải rất xinh đẹp sao? Ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ rất sẵn lòng." Ma Ti điên cuồng nói, giọng điệu khát máu khiến người ta không rét mà run.
"Ngươi nói muốn nhổ cỏ tận gốc Gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta? Ma Ti, ngươi không khỏi quá đề cao thực lực của mình đó chứ? Ngươi biết thế lực chân chính của Gia tộc Đức Cổ Lạp sao? Tục không chịu được. Còn muốn làm hại người nhà của ta! Tây Tác, ta rất tức giận, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?" Phỉ Lệ bình tĩnh hướng về phía Ma Ti nói. Thế nhưng muốn thương tổn người nhà của nàng, nàng đã từng nói bất kỳ kẻ nào vọng tưởng muốn thương tổn người thân của nàng, nàng tuyệt sẽ xuống tay không lưu tình. Hơn nữa nữ nhân Ma Ti này, lần này tuyệt đối không thể để cho nàng ta tiếp tục chạy trốn nữa. Mặc dù Gia tộc Đức Cổ Lạp rất mạnh, mạnh đến nỗi tam giới cũng không có bao nhiêu người có thể dám ra tay, nhưng ngày đó nàng ở chỗ của Hắc Thần nghe sự thật về sự tồn tại của Thiên giới, nó khiến nàng không thể không đề phòng. Hơn nữa cái tổ chức này của nàng ta quá mức với quỷ mị, cho nên nàng phải bóp chết tất cả từ trong trứng nước.
"Phỉ Lệ muốn ta ra tay hả? Ta có thể giúp nàng, không cần bất kỳ thù lao gì cả, như thế nào đây?" Tây Tác nhẹ nhàng nói, nhưng lại vừa lúc khiến tất cả người ở đây đều nghe được rõ ràng. Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng là nghe vào trong tai lại cực kỳ âm trầm, thật giống như cả người rơi vào địa ngục, không cách nào giãy giụa chỉ đành phải từ từ mà chìm xuống.
"Tây Tác ngươi có ý gì đây? Đừng quên ngươi có thân phận gì." Ma Ti lớn tiếng quát Tây Tác, nàng thật sự không ngờ Tây Tác lại vì một người ngoài mà động thủ đối với nàng. Nàng thừa nhận rằng cho tới bây giờ nàng chưa bap giờ nhìn rõ ràng được hắn, đừng nói là động thủ, ngay cả khi hắn đứng ở trước mặt của nàng cũng đều cảm thấy từ sâu trong lòng có một trận hàn khí úp tới, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên khi Ma Ti nghe thấy Tây Tác nói sẽ ra tay với mình mà bối rối sợ sệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.