Chương trước
Chương sau
Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
"Ừhm! Không biết Tộc trưởng tìm ta có chuyện gì không?" Phỉ Lệ cười thầm giả vờ như không biết, đối với lão hồ ly thì không cần cho hắn mặt mũi, bởi vì hồ ly đã thành tinh tuyệt đối sẽ được đằng chân lân đằng đầu, vẻ mặt Phỉ Lệ nhìn Ba Bối Đặc, bộ dáng kia giống như là đang hỏi hôm nay thời tiết như thế nào? Muốn đi chơi xuân hay không? Chỉ là khi Lợi Nhã thấy Phỉ Lệ cười đến ngây thơ, thân thể liền cứng ngắc xuống, ngay cả trường kiếm đang nắm chặt trong tay cũng run rẩy.
"Không biết tiểu thư Phỉ Lệ có thời gian hàn huyên cùng ta một chút hay không? Dĩ nhiên cũng không phải là chuyện lớn gì, hai ngày trước tiểu thư tựa hồ đã mua một con ma thú, ta cũng có chút tò mò, cho nên quấy rầy tiểu thư một chút." Sau khi Ba Bối Đặc nghe lời của Phỉ Lệ liền cứng ngắc cả người, nhưng cũng trong nháy mắt liền khôi phục lại, dù sao hắn đã gặp đủ dạng người, cho nên hắn vẫn hiểu được trong giọng điệu của Phỉ Lệ có ẩn ý châm chọc.
Chỉ là từ nụ cười thản nhiên của Phỉ Lệ, hắn biết Phỉ Lệ không để ý việc hắn tiếp cận. Cho nên hắn liền nhân tiện nhẹ nhàng nói ra một cái tên Đinh Địch, mặc dù hắn không biết rốt cuộc Đinh Địch là ma thú gì, nhưng từ sự điên cuồng của gia tộc Bố Lại Sâm, thì nó tuyệt đối không phải là một con ma thú Thánh cấp đơn giản như vậy, không có khả năng gia tộc Bố Lại Sâm chỉ vì một con ma thú Thánh cấp mà mạo hiểm trở mặt với gia tộc Bố Lôi Tiếu, cho nên chỉ có một kết luận đó chính là ma thú kia không đơn giản chỉ là một ma thú Thánh cấp.
Mà Ai Phu Lâm đứng ra mua ma thú kia, hiển nhiên đã chiếm được niềm vui của Phỉ Lệ, vì thế Ba Bối Đặc mới dám công khai tới cửa nịnh bợ Phỉ Lệ, phải biết gia tộc Đức Cổ Lạp có địa vị đặc biệt trong tam giới, chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết, gia tộc Bố Lôi Tiếu chỉ cần có chút quan hệ với gia tộc Đức Cổ Lạp, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ trở nên khác, đừng nói một Thủ Vọng Giác nho nhỏ này, dù là mấy giới khác, gia tộc Bố Lôi Tiếu cũng có một chỗ ngồi, đây mới là điều Ba Bối Đặc muốn, cho nên hắn không tiếc bỏ hết mặt mũi của mình, tiếp cận Phỉ Lệ, bởi vì hắn không nắm chắc đẩy gia tộc Bố Lôi Tiếu lên trên đỉnh cao, nhưng Ai Phu Lâm cùng Bội Nhân Đặc lại có thực lực như vậy, cho nên mặc kệ như thế nào hắn cũng phải liều một phen.
"À! Dĩ nhiên là có thể, Lợi Nhã, chuẩn bị dâng trà." Phỉ Lệ dẫn đầu đi vào bên trong đình nghỉ mát, mà Ai Phu Lâm lại rời đi với ánh mắt không thể hiểu rõ nhìn Ba Bối Đặc, cuối cùng cũng chỉ còn lại có Phỉ Lệ và Ba Bối Đặc ngồi ở trong đình, Lợi Nhã thuần thục lấy ra đạo cụ pha trà từ trong Giới Chỉ, nghiêm túc pha trà, thật ra thì Lợi Nhã biết pha trà, bởi vì Mạt Đức, sau khi Mạt Đức giao Đức Cổ Lạp cho La Tư, liền thích uống trà, cho nên khoảng thời gian Lợi Nhã ở Đức Cổ Lạp, trừ tiếp nhận rèn luyện của gia tộc Đức Cổ Lạp, còn có một nhiệm vụ đặc biệt đó chính là pha trà, mà sau khi Phỉ Lệ biết Lợi Nhã có tuyệt kỹ này, cuối cùng liền thay đổi Lợi Nhã từ một thích khách cao cấp không chỉ có thực lực cao cường, mà còn có tay nghề pha trà ngon, thậm chí ngay cả nấu cơm cũng có thể đi học rồi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là Phỉ Lệ không thích tự mình động thủ, mà cái này cũng là do Lạp Mạc Nhĩ nói cho nàng biết.
Phỉ Lệ lẳng lặng nhìn Lợi Nhã pha trà, nhưng không có ý định mở miệng, dĩ nhiên nàng biết ý đồ của Ba Bối Đặc, lúc trước nàng quả thật nợ Ai Phu Lâm một nhân tình rất lớn, nhưng nó cũng không có nghĩa là nàng nợ gia tộc Bố Lôi Tiếu một cái nhân tình, dù sao 20 tỷ ở trong mắt Phỉ Lệ cũng chỉ là một khoản tương đương với một số tiền hơi lớn mà thôi, nàng cũng không nhất thiết phải gánh vác, nhưng nàng biết Ba Bối Đặc lại muốn biến cái nhân tình này thành của gia tộc Bố Lôi Tiếu.
Mặc dù hai điều này có vẻ không có quan hệ gì, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ sẽ biết thật ra chúng cách xa rất nhiều, nếu là nàng nợ Ai Phu Lâm, thì tối đa cũng chỉ có thể đồng ý một điều thỉnh cầu của Ai Phu Lâm, mà cái đó lại chẳng có quan hệ gì với gia tộc Bố Lôi Tiếu, nhưng nếu biến thành nợ gia tộc Bố Lôi Tiếu, như vậy Phỉ Lệ cần phải hoàn trả cho cả gia tộc Bố Lôi Tiếu, cái này quá là khác biệt rồi.
"Xem ra ta thật sự là đã già rồi! Bây giờ mới là thiên hạ của những người tuổi trẻ như các ngươi." Ba Bối Đặc trầm mặc một hồi lâu, vốn cho là Phỉ Lệ sẽ không nhịn được mà mở miệng trước, nhưng hắn lại không ngờ đến cuối cùng mình lại là người thiếu kiên nhẫn mở miệng trước, xem ra mình đã quá xem thường vị Đại tiểu thư của gia tộc Đức Cổ Lạp này rồi, không ngờ Phỉ Lệ không những có dung nhan tuyệt sắc, ngay cả những phương diện khác cũng tương đối ưu tú, chỉ với vẻ bình tĩnh này thì không phải người trẻ tuổi nào cũng có thể có được, trước hắn còn tưởng rằng người ưu tú như Ai Phu Lâm quá ít, nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự là bởi vì Thủ Vọng Giác, người trẻ tuổi xuất sắc vẫn còn rất nhiều! Chỉ tính như trước mắt hắn đây đã có hai người đó thôi.
Hắn nhìn không thấu Lợi Nhã, chỉ là một thị nữ, nhưng chỉ với vẻ bình tĩnh này, còn có này thiên phú tuyệt đỉnh, vô luận là cái nào cũng đều có thể sánh ngang với những con em Quý Tộc, mà cả Phỉ Lệ hắn cũng thế, vinh quang trên người thiếu nữ của gia tộc Đức Cổ Lạp này, chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự cơ trí sắc bén, còn có thái độ bình tĩnh đối nhân xử thế, tuyệt đối không phải là tính cách của một thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi nên có.
" Tộc trưởng quá khiêm tốn rồi." Lão hồ ly chính là lão hồ ly, hai câu liền muốn moi lời của mình, nếu nàng vẫn là Phỉ Lệ trước kia, nàng nhất định sẽ bị lừa, nhưng mà từ khi đón nhận ký ức truyền thừa của Liêu tộc, nàng liền khác rồi, bởi vì nàng còn có trách nhiệm và thân phận, tất cả đã làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành hơn.
Cho nên bây giờ càng ngày nàng càng hưởng thụ cái cảm giác ưu việt giống như vị đội trường kia, ưu nhã ngồi ở một bên, nhìn con mồi mình sa vào mạng nhện, sau đó từ từ giãy giụa, cuối cùng tự mình bị vây chết. Cái loại cảm giác đó khiến nàng có cảm giác nói không nên lời.
"Ha ha! Chúng ta quả thật già rồi, không biết tiểu thư có cách nhìn với Ai Phu Lâm như thế nào." Hai mắt Ba Bối Đặc sắc bén nhìn Phỉ Lệ, hắn thật sự rất muốn biết câu trả lời, Ai Phu Lâm là người có thiên phú vượt trội nhất trong gia tộc Bố Lôi Tiếu, mặc dù Bội Nhân Đặc cũng không kém, nếu không phải là Ai Phu Lâm hay hờ hững mà ứng xử, thì thành tựu của Ai Phu Lâm tuyệt đối không chỉ như bây giờ, nhưng gia tộc lại không có cách nào với nó, cuối cùng chỉ có thể mặc cho nó làm loạn.
"Thiên phú không tệ, nhưng chẳng có bao nhiêu ham muốn, không làm được đại sự." Phỉ Lệ tùy ý nói, không nhìn ra cái lão hồ ly này lại vẫn tính toán như thế, mặc dù dáng dấp của mặt trắng nhỏ Ai Phu Lâm quả thật không tệ, chỉ là vẫn thua Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương một cấp bậc, đột nhiên Phỉ Lệ nhớ tới nam tử gặp ở Giác Đấu Trường, hắn còn diêm dúa lòe loẹt hơn cả nữ nhân, không biết vì sao Phỉ Lệ lại cảm thấy gương mặt đó cực kỳ thuận mắt, nhưng là từ thái độ của Lạp Mạc Nhĩ đối với hắn không khó để nhìn ra, Lạp Mạc Nhĩ không hy vọng nàng gặp nam tử đó, có lẽ còn có một cách giải thích khác, đó chính là Lạp Mạc Nhĩ không muốn người kia tiếp xúc với mình.
Tại sao lại như vậy chứ? Vốn dĩ chỉ là người xa lạ mà thôi! Tại sao Lạp Mạc Nhĩ luôn luôn lạnh nhạt lại có phản ứng mãnh liệt với người kia như vậy, nàng rất không thích, cho dù có biết rõ nó không có gì, nhưng Phỉ Lệ vẫn không thích Lạp Mạc Nhĩ có tình cảm dao động mãnh liệt đối với người kia như vậy. Nàng thừa nhận nàng đang ghen, ăn dấm với một nam nhân chỉ mới gặp một lần.
Đồng thời Phỉ Lệ cũng theo bản năng gộp bọn họ lại cùng một chỗ rồi so sánh, mỗi người mỗi vẻ. Lạp Mạc Nhĩ cao quý thần bí, Kỳ Dương đạm bạc lạnh lùng, còn có người nam nhân kia diêm dúa yêu mị.
Chỉ là tại sao Phỉ Lệ đều có cảm giác rất quen thuộc với bọn họ, lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Dương, cái loại cảm giác không khỏi quen thuộc này cũng không hề phai nhạt khi ký ức được đánh thức, ngược lại càng thêm mãnh liệt, còn có nam nhân ngày đó cũng giống như vậy, rất kỳ quái, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Mạc Nhĩ, cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
"Tiểu thư nói không sai, đứa nhỏ này không có ham muốn gì, cũng chẳng cố chấp gì với thực lực của mình." Ba Bối Đặc than thở gật đầu một cái, thật ra thì hắn rất muốn giao gia tộc cho Ai Phu Lâm, nhưng hắn lại không ngờ Ai Phu Lâm lại trực tiếp đẩy cho Bội Nhân Đặc, thậm chí vì đề cao thiên phú của Bội Nhân Đặc mà không ngại bí quá hoá liều, những thứ này hắn đều không ngờ tới. Cũng bởi vì chuyện này, hắn mới hoàn toàn bỏ qua Ai Phu Lâm.
"Cần ta làm cái gì sao? Nếu như không quá giới hạn, ta không ngại giúp ông." Phỉ Lệ nhịn xuống cảm giác muốn trợn trắng mắt, dù sao nàng cũng đuối lý, ai bảo chuyện của Đinh Địch là do Ai Phu Lâm giúp đỡ chứ, mặc dù nàng rất không muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc khác, nhưng bây giờ nếu nàng không cho ông ta một lời cam kết, hôm nay nàng đừng hòng rời khỏi đình nghỉ mát này, nàng cũng không muốn nghe một lão đầu trung niên càu nhàu, huống chi người kia lại là mặt trắng nhỏ Ai Phu Lâm hay hoa tâm, nhưng nàng cũng không muốn để tên tiểu từ Ai Phu Lâm kia được yên ổn, dù sao cho tới bây giờ người của gia tộc Đức Cổ Lạp đều không để mình phải chịu thiệt, nhất là bị người ta đào hố cho minh.
"Tiểu thư thật sự nguyện ý giúp ta?" Ba Bối Đặc hưng phấn nhìn Phỉ Lệ, chỉ là trong lòng cũng không ngừng không ngừng nói thầm, thật là một tiểu cô nương khó dây dưa! Hôm nay đã phải vác mặt mo đến, vốn cho là xử lý sẽ ổn thỏa, không ngờ Phỉ Lệ lại khó chơi như vậy.
"Ha ha! Dù sao Ai Phu Lâm cũng chiếu cố ta rất nhiều, cho nên nhận một cái yêu cầu của Tộc trưởng cũng không tính là quá phận. Huống chi nếu cái yêu cầu đó nằm trong phạm vi năng lực của ta." Phỉ Lệ khôn khéo đáp trả, nếu nàng không nói như vậy, quỷ mới biết hôm nay nàng còn có thể rời khỏi cái đình nghỉ mát này hay không.
"Vậy thì đa tạ tiểu thư Phỉ Lệ." Ba Bối Đặc cao hứng nói, mặc dù không thể trực tiếp nhờ vả chút quan hệ với gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng nếu Ai Phu Lâm có thể tiến vào Đức Cổ Lạp, chẳng lẽ còn không giống nhau sao? Hơn nữa với thiên phú Ai Phu Lâm chắc chắn sẽ được gia tộc Đức Cổ Lạp coi trọng, vậy chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
"Không cần đa tạ ta, chẳng qua ta nghe nói Ai Phu Lâm tựa hồ có ý với nữ nhân tên là Ti Mị ở Tiêu Hồn Động, chuyện này không biết Tộc trưởng có nghe nói hay không? Mấy hôm trước ta cũng gặp Ti Mị rồi, quả thật là một nữ tử rất tốt, rất xứng với Ai Phu Lâm." Phỉ Lệ giả bộ tùy ý nói, nàng dĩ nhiên biết đối với gia tộc Bố Lôi Tiếu, có thế chơi đùa nữ nhân ở Tiêu Hồn Động, nhưng nếu để thật lòng lấy về, bọn họ tuyệt đối không cho phép.
Cho nên khi thấy vẻ mặt xanh mét của Ba Bối Đặc, Phỉ Lệ hài lòng, hòa nhau một ván, nàng thích tìm chuyện cho Ai Phu Lâm, dù sao Ti Mị quả thật không tồi, cho nên đến lúc đó dù chuyện có bị náo động lớn đến cỡ nào, “hắn” cũng sẽ ra ngoài giải quyết. Vì thế Phỉ Lệ mới lấy gia tộc Bố Lôi Tiếu ra vui đùa một chút. Lợi Nhã cứng ngắc nhìn vẻ mặt cười đến hả hê của Phỉ Lệ, còn có Tộc Trưởng Ba Bối Đặc nổi giận đùng đùng rời đi, cũng biết Phỉ Lệ sẽ không tốt bụng trợ giúp Ai Phu Lâm, quả nhiên chỉ là quá nhàm chán mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.