Phỉ Lệ buồn bực nằm ở trên người của Da Da, nhàn nhã núp ở bên trong Cửu Cung, chơi trò chơi trốn tìm cùng với đám thị nữ của mình, bởi vì có Da Da tồn tại, cho nên căn bản là đến bây giờ Phỉ Lệ vẫn còn thong dong hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu xuống, vừa giày xéo lông tơ trơn mịn của Đinh Địch, vừa suy nghĩ tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay.
Từ ngày Tạp Môn đá nàng ra khỏi không gian đó, Tạp Môn chưa từng xuất hiện lần nào nữa, mặc dù Đinh Địch có thể thông qua ý thức mà trao đổi với nàng, nhưng nhìn bộ dạng thích nói hay không của Đinh Địch, cũng biết nó căn bản cũng không muốn nói cho Phỉ Lệ cái gì. Như vậy Phỉ Lệ cũng không thể nào biết trước khi mình mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà từ ngày Tạp Đặc giày xéo Phỉ Lệ ở trên ngọn núi Thác Tháp trở đi liền đã khác, ánh mắt mọi người nhìn nàng cũng thay đổi, nhất là ánh mắt của đám người Kỳ Dương, quả thực là giống như chờ đợi không kịp mà muốn nuốt nàng vào bụng.
Cho nên cũng biến thành tình trạng như bây giờ, Phỉ Lệ bảo Da Da che giấu hành tung của nàng, ở bên trong ngọn núi Thác Tháp chơi trò chơi trốn tìm.
"Haizzz! Thật là chán!" Phỉ Lệ lười biếng nằm trên mặt đất, bóng râm của cây đại thụ khúc xạ chiếu lên người nàng, bây giờ đã gần Hạ Chí, cho nên cả người cũng không có hơi sức, hình xăm trên người Phỉ Lệ đã hoàn toàn biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596492/quyen-3-chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.