Chương trước
Chương sau
"Ta có thể mang các ngươi đi ra ngoài, nhưng mà về sau ta muốn đi theo bên cạnh ngươi." Da Da thỏa mãn dính ở trên cánh tay của Phỉ Lệ, mềm mại, ấm áp, thật thoải mái! Thật muốn chỉ là của mình mà thôi, nhưng mà hình như không được rồi! Bởi vì cái con chó nhỏ đáng yêu kia có bộ dáng rất hung dữ, nhưng Da Da vẫn dính vào người Phỉ Lệ như trước.
"Ồ! Chỉ có điều kiện này thôi à? Ừ! Có thể." Phỉ Lệ suy tư một chút, quyết định giữ Da Da ở bên người, dù sao thực lực của Da Da cũng rất rất lợi hại, chỉ bằng nó có thể tách mình ra mà không bị tên mặt trẻ con kia thấy, là đã cực kỳ lợi hại rồi. Mặc dù không thấy rõ được cấp bậc thực lực của Da Da, nhưng nó tuyệt đối lợi hại hơn Tạp Môn, nếu không Tạp Môn cũng sẽ không trốn đi. Hơn nữa nó còn có thể trong nháy mắt phóng thích ra hơi thở, khiến Tạp Môn cảm thấy sợ hãi.
Thật ra thì dường như người kém cỏi nhất Thủ Vọng Giác còn lợi hại hơn so với Phỉ Lệ! Thủ Vọng Giác được gọi là thành chuyên truy lùng những tội phạm cao cấp nhất, người có thể sinh sống ở nơi này, tuyệt đối không có một người nào là kẻ yếu. Dù sao cũng là nơi cường đại đứng vững ở tam giới như thế, làm sao lại không lợi hại được cơ chứ.
"Được rồi! Bây giờ chúng ta đi ra đi." Da Da hưng phấn nhảy nhót trên cánh tay của Phỉ Lệ, cái thân mình dài nhỏ nhắn trông rất buồn cười nhưng lại đáng yêu, nhưng mà lúc này chính nó cũng không có chú ý tới, nó có vẻ hết sức cao hứng đối với cái tên Da Da này.
"Oa! Vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!" Phỉ Lệ cảm thán đứng ở nơi lúc nãy biến mất, nhưng mà lúc này trên cánh tay đã có thêm Da Da, mà Đinh Địch vẫn lười nhác nằm trong ngực Phỉ Lệ như cũ, tựa như tất cả chung quanh cũng không gợi lên hứng thú cho nó, chỉ có lúc nhìn những ma thú chung quanh gọi là đáng yêu, hai mắt mới thoáng qua tia sáng làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà nó cũng không có hành động gì, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, bây giờ nó vẫn chỉ là ấu trùng con mà thôi, cho nên không thích hợp làm những chuyện không phù hợp với năng lực của nó bây giờ.
"A! Quỷ a!" Trong lúc Phỉ Lệ đang lúc cảm khái, một gương mặt đột nhiên dính vào, một đôi mắt tò mò tràn đầy thú vị nhìn Phỉ Lệ, còn có Da Da trên cánh tay nàng nữa, Hoặc Nhiên thú vị vươn tay chọc chọc Mạt Bì Lạp Kỳ tư thú trên cánh tay trái của Phỉ Lệ, nếu mình không nhớ lầm, tinh quái hiếm có này có sự phòng bị tương đối cao, bình thường sẽ không cho nhân loại đụng vào, chớ đừng nói là thân thiết với con người, đối với những sinh vật khác không cùng giống loài với chúng, cho tới bây giờ sắc mặt đều không hề thay đổi.
Cho dù có mang tiểu tử này ra ngoài từ trong bộ lạc của nó thì cũng như vậy, nó chưa từng có thiện cảm với mình, nếu không phải là bởi vì nó biết không đánh lại mình, nhất định sẽ không nói hai lời liền thôn phệ mình, mới vừa rồi hắn còn định trấn an tên tiểu gia hỏa này, để cho nó làm lao động không công cho mình.
Nhưng mà bây giờ xem ra thật sự chính là hắn đã nghĩ nhiều rồi, tên gia hỏa này tựa hồ rất thích Phỉ Lệ, hơn nữa còn dính lên người ta. Quá kỳ quái rồi! Hình như trên người Phỉ Lệ có cất dấu vật gì đó kỳ lạ thì phải? Kẻ có thể làm cho Mạt Bì Lạp Kỳ tư thú đến gần, nhất định có chỗ hơn người, xem ra nên trở về bẩm báo cho thiếu gia một chút. Dù sao người này cũng coi như là vật phẩm mà thiếu gia cất giữ, mặc dù có chút không giống với lúc trước, nhưng vẫn không thể không cẩn thận được!
"Là ta! Làm sao lá gan của cô nhỏ như vậy." Hoặc Nhiên tức giận nhìn Phỉ Lệ chuyện bé xé ra to, cái nữ nhân xấu xí này thật đúng là kỳ quái! Nhìn một chút ánh mắt của Hoặc Nhiên cũng bắt đầu càng lúc càng lạ. Càng lúc càng điên cuồng, Phỉ Lệ đứng ở một bên cẩn thận tránh né. Mới không gặp Hoặc Nhiên một lúc mà hắn càng trở nên biến thái hơn! Cái chỗ này quả nhiên không phải là nơi tốt lành gì, vẫn là rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Phỉ Lệ thận trọng nhìn Hoặc Nhiên, cái bộ dáng này của hắn thật sự quá kinh khủng, Tước Nhiên, ngươi nhanh ra ngoài một chút! Ta không muốn ở chung một chỗ với cái tên biến thái này đâu!
"Không có gì? Chỉ là không ngờ cô có thể sống chung cùng tên gia hỏa này tốt như vậy, ban đầu ta tốn rất nhiều công sức, mới lừa được tiểu tử này ra khỏi bộ lạc của nó đấy!" Hoặc Nhiên cảm khái nói, bàn tay kia vẫn như cũ sờ mó trên người của Da Da, mà Da Da không dám phản kháng, bởi vì nó biết Hoặc Nhiên rất có hứng thú với nó, biết rằng nếu nó dám phản kháng, cái tên đáng sợ này, lập tức sử dụng mấy trăm phương pháp hành hạ nó. Vì mạng nhỏ của chính mình, Da Da đáng thương cuối cùng vẫn quyết định giữ vững trầm mặc, im lặng là vàng.
"Ngươi đang làm cái gì? Không thấy Da Da sắp khóc rồi sao?" Phỉ Lệ chặn bàn tay đang xấu xa vuốt ve của Hoặc Nhiên ra, ôm Da Da vào trong lòng, một đôi mắt màu hồng khẩn trương nhìn chăm chú vào Hoặc Nhiên, mặc dù ở chung với hắn chỉ có một, hai giờ, nhưng nó cũng không gây trở ngại Phỉ Lệ hiểu rõ cái loại hứng thú xấu xa kia của hắn. Một nam nhân có gương mặt như tiểu hài tử như vậy, tuyệt đối là loại người cực kỳ thù dai....
"A! Nhìn bộ dạng cường hãn của cô, hẳn là sẽ sống rất tốt ở nơi này! Bây giờ đi theo ta làm quen một chút, về sau có lẽ cô sẽ ở nơi này rất lâu, có lẽ cả đời cũng ở lại nơi này cũng nên!" Hoặc Nhiên tùy ý nhún vai, thu hồi cánh tay bị Phỉ Lệ đánh, khóe miệng khẽ nâng lên, hiển nhiên lúc này tâm tình của Hoặc Nhiên cực kỳ tốt.
Ngọn núi Thác Tháp. Ở Thủ Vọng Giác tuyệt đối là nơi cấm kỵ trong cấm kỵ, mà Hoàng Tuyền Môn càng là cấm kỵ của ngọn núi Thác Tháp, cho nên ngoại giới đều mơ màng về ngọn núi Thác Tháp cùng Hoàng Tuyền Môn, bởi vì đã từng có không ít cường giả tự nhận là có thể đặt chân lên nơi cấm kỵ này, nhưng cuối cùng lại dùng tánh mạng để trả đại giá, khiến cho người đời nói ngọn núi Thác Tháp và Hoàng Tuyền Môn tuyệt đối không thể chạm tới.
Nhưng vẫn như cũ có không ít kẻ kiên trì, vẫn ôm vọng tưởng tìm cách chứng thực, vọng tưởng phá bỏ truyền thuyết này, trở thành cường giả đỉnh phong, cho nên liền có ngọn núi Thác Tháp, Tiền viện Hoàng Tuyền Môn. Nếu nói Tiền viện chính là để tránh mấy kẻ không biết điều đến quấy rấy sự an tĩnh của Kỳ Dương, cho nên Hoặc Nhiên và Tước Nhiên mới đặt tên là Tiền viện, nhưng mà bọn hắn không biết liệu cái tên này có được hay không, cho nên cuối cùng Kỳ Dương đã quyết định cho Tiền viện ra đời.
Tiền viện. Không chỉ có Thượng Cổ Ma Thú quý hiếm, nơi này còn có rất nhiều độc vật hiếm thấy sinh trưởng, nói tới động, thực vật còn có rất nhiều giống loài hiếm hoi. Những thứ này đều là do Hoặc Nhiên và Tước Nhiên thu gom trong tam giới mà có, cho nên dù là Chân Thần đến, nếu như không có Hoặc Nhiên dẫn dắt, cũng chỉ có đi mà không có về. Cho nên cho dù có người thật sự đặt chân đến Hoàng Tuyền Môn, cũng nhất định không tới được Tiền viện. Chớ đừng nói chi là lãnh địa bên trong, nhưng là lượng công việc khổng lồ như vậy, cũng làm cho Hoặc Nhiên cùng Tước Nhiên cực kỳ bất mãn, cho nên hai người đã thương lượng một biện pháp, đó là đánh bạc. Một ngàn năm lấy một người làm cược, người thua phải chăm sóc Tiền viện một ngàn năm, lần này vừa lúc đến phiên Hoặc Nhiên chăm sóc.
Điều này đối với Hoặc Nhiên hay thích ngủ mà nói, quả thật chính là chuyện hoàn toàn không có khả năng thực hiện được, cho nên bây giờ Phỉ Lệ xuất hiện không thể nghi ngờ là đã cho hắn một cái cớ để lười biếng, chỉ với thực lực trước mắt của Phỉ Lệ, nếu muốn một mình chăm sóc ma vật nơi này, e là không được, dù sao ma vật nơi này cũng không phải đều dễ khi dễ như Mạt Bì Lạp Kỳ tư thú.
"Ngươi không phải là đang định nói cho ta biết, càng đi vào bên trong, thì ma thú lại càng kinh khủng chứ!" Giống như Da Da kinh khủng như vậy mà đã sống ở tít bên ngoài, như vậy bên trong là ma thú dạng gì đây? Sẽ không phải là mấy thứ biến thái lắm đầu chứ? Dù sao lúc Phỉ Lệ tỉnh dậy đã thấy nhiều tộc người kỳ lạ ở Thủ Vọng Giác, đều cực kỳ đáng sợ, cho nên nếu bây giờ mà gặp thêm những thứ kỳ quái nữa, Phỉ Lệ cũng chỉ có thể nói thiên nhiên thật sự là quá vĩ đại rồi.
"Cô nói xem." Hoặc Nhiên thần bí nói với Phỉ Lệ, không nhìn ra được trực giác của nữ nhân xấu xí này quả nhiên lợi hại đấy? Cũng chỉ là dựa vào một chút như vậy là có thể đoán được nhiều thứ, không tồi!
"Không phải là thật chứ? Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì đây? Hoặc Nhiên, thiếu gia của ngươi không phải là điên rồi chứ? Đang yên đang lành lại nuôi trong nhà những thứ kinh khủng như vậy, chẳng lẽ hắn không lo lắng buổi tối đi nhà xí, không cẩn thận bị ma thú ăn sạch sao?" Phỉ Lệ không dám tin híp cặp mắt lại như mắt con gà con, kinh ngạc nhìn Hoặc Nhiên, bởi vì nếu như suy đoán của nàng là thật, như vậy càng đến gần phía sau thì ma thú lại càng lợi hại.
Như vậy càng đến gần chỗ ở cũng càng nguy hiểm, thật không thể hiểu nổi làm sao bọn họ sinh hoạt được ở đây, thế giới thật sự là càng ngày càng kỳ diệu, trước Tạp Môn nói với nàng, nàng còn cho là Tạp Môn đang nói đùa, không nghĩ tới bây giờ lập tức được chứng kiến, quả nhiên là kinh nghiệm của mình còn chưa đủ!
"Chờ một chút rồi cô sẽ biết, bây giờ ta nói về bộ phận của Tiền viện một chút. Tiền viện chia làm Cửu Cung, Bát Quái, ba cửa Càn Môn, trong đó ma thú trong Càn Môn là hung tàn nhất, hầu hết là con cháu còn sót lại của mãnh thú Viễn Cổ và Hung tộc, nhưng mà trước mắt sẽ không cho cô tiếp xúc với nó, trong Bát Quái hầu hết là thực vật hiếm thấy mà thiếu gia thu nhặt về, cô cũng có thể gọi nó là ma thú, bởi vì chúng đều ăn thịt người, bên ngoài kia là Cửu Cung, Mạt Bì Lạp Lỳ tư thú trong tay ngươi là ma thú ở tít bên ngoài kia, nó có thể khống chế toàn bộ ma thú bên ngoài, trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là ở bên ngoài kia cũng chính là cảnh gác Cửu Cung , tin tưởng những thứ khác chờ một chút nó sẽ giải thích cho cô." Hoặc Nhiên tùy ý giải thích, hoàn toàn không để ý tới gương mặt của Phỉ Lệ khi nghe thấy lời hắn nói, gương mặt tái mét như chết.
Hu hu. . . . . . Cái gì gọi là trước mắt nàng phụ trách phía bên ngòai xa kia chứ? Biết rõ bây giờ nàng cực kỳ cùi bắp, lại vẫn giao chuyện nguy hiểm này cho nàng làm, quả nhiên là không có ý tốt. Mãnh thú Viễn Cổ, thực vật ăn thịt người, đợi chút những thứ này là tại sao chứ? Tại sao biểu tình của Hoặc Nhiên như nói cô có thể đảm nhiệm được, xin đi nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối hèn mọn, không! phải là tiểu hài tử mới đúng, ngược đãi lao động trẻ em. Phỉ Lệ liên tục càu nhàu, nhưng bước chân cũng không dám dừng lại, ai biết nếu lại gặp một ma thú có cấp bậc như Da Da, liệu nàng có còn mạng hay không?
Phỉ Lệ trợn trắng mắt nhìn bầu trời rộng lớn tối tăm, mấy ngày này nàng cảm thấy mình thật đáng thương! Tại sao tên mặt trẻ con Hoặc Nhiên chết tiệt này lại cười sáng lạn đến như vậy rồi, quả nhiên là kẻ biến thái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.