"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? Đây là chỗ nào? Tại sao người ở đây đều xấu xí như thế?" Phỉ Lệ tò mò hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kỳ Dương, chân thành hành động chính là chính sách cưa mỹ nam của nàng, đương nhiên là với vẻ mặt cứng ngắc của hai người Tước Nhiên và Hoặc Nhiên nàng lựa chọn bỏ qua. Mặc dù bộ dạng của Hoặc Nhiên không tồi, nhưng vừa nhìn thấy cái mặt non nớt của hắn, Phỉ Lệ đã cảm thấy hết sức khó chịu, nàng ghét nhất nam nhân rõ ràng đã lớn tuổi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
"Trở về." Tước Nhiên hưng phấn nói, lại có thể trở về thí nghiệm thuốc rồi. Nếu không phải là bởi vì thiếu gia phái nàng ra khỏi cửa, nàng ước gì cả đời này đều không ra khỏi đấy, dù sao mấy thứ ở Tiền viện vẫn được trông coi cẩn thận, thỉnh thoảng có một ít con trùng nhỏ chạy vào, cũng đều bị xử lý gọn gàng. Hại nàng không có người thí nghiệm thuốc, mặc dù Thủ Vọng Giác không quan tâm thỉnh thoảng biến mất vài người, nhưng thiếu gia không thích nàng bắt người làm thí nghiệm, cho nên nàng đành phải bớt phóng túng một chút.
"Đúng rồi! Trở về, chờ một chút nữa là ngươi có thể tiếp quản công việc của ta nha!" Hoặc Nhiên nở nụ cười má lúm đồng tiền nguy hiểm, cặp mắt xinh đẹp híp lại thành một đường ngang, làm cho người ta cảm giác cực kỳ giảo hoạt, nhìn một cái cũng biết không phải người tốt gì.
Phỉ Lệ thấy Hoặc Nhiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596482/quyen-3-chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.