Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Ý.
Beta: Cẩm Băng Đơn.
Đến rồi cũng không chào hỏi một tiếng sao?”. Trong phòng, giọng nói lạnh lùng của Lạp Mạc Nhĩ chậm rãi vang lên, đứng bên cạnh còn có mấy người Ba Phỉ Lạc, Mộc Luân còn có Khắc La mang theo Mạc Ny Tạp, còn La Đốn và Mai Lạc đứng ở bên ngoài, về phần Nặc Nhi thì chỉ còn vài mảnh vải che thân, bên cạnh còn có một con ma thú xấu xí đang giữ eo nàng ta, thỉnh thoảng đôi môi đỏ mọng của nàng ta còn phát ra những tiếng rên rỉ mập mờ, hô hấp dồn dập cộng thêm đôi má ửng hồng, không cần nhìn cũng biết nàng và ma thú kia đang làm gì.
“Lang Sâm bái kiến Lạp Mạc Nhĩ đại nhân, không ngờ ngài lại coi trọng tiểu nhân như vậy, thế nhưng lại ở đây nghênh đón tiểu nhân, khiến Lang Sâm thụ sủng nhược kinh.” Lang Sâm ưu nhã thi lễ, khuôn mặt không hề biến sắc, chủ nhân vẫn chưa xuất hiện, không ngờ hành tung của hắn đã bị bại lộ rồi. Quả nhiên hắn đã quá xem thường Lạp Mạc Nhĩ. Lại chờ hắn ở chỗ này, xem ra những chuyện kế tiếp Lạp Mạc Nhĩ cũng đã dự liệu được hết thảy rồi.
(*Thụ sủng nhược kinh: Được coi trọng mà kinh sợ)
Mặc dù Lang Sâm có năng lực Phá không gian, nhưng nó phải thực hiện gần thông đạo, bởi vì không gian của những nơi khác cực kỳ không ổn định, sơ ý một chút thì có thể lâm vào bên trong lốc xóay của Không Gian, cho nên bình thường vào những lúc như thế này bọn họ đều cố gắng tìm thông đạo gần nhất để phá vỡ lá chắn của không gian.
"Ừ! Vậy à? Vậy tại sao ngươi ở Giác Đấu Trường nhiều năm như vậy cũng không tới bái kiến ta, có phải Cửu Ngân đã nói cái gì không?" Một cỗ uy áp cuồng bạo trong nháy mắt đánh đến trên người Lang Sâm, với cấp bậc thực lực của bọn họ, cho dù chỉ là chênh lệch một cấp thì khoảng cách cũng như là giữa đất với trời, cho nên Lạp Mạc Nhĩ mới có thể không hề kiêng kỵ chút nào động thủ đối với Lang Sâm.
"Lang Sâm không dám." Từng giọt mồ hôi trên trán Lang Sâm không ngừng chảy xuống dưới, hắn biết Lạp Mạc Nhĩ không dễ đối phó, hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng Nặc Nhi, chỉ là khi nhìn thấy ma thú đang di động trên cơ thể Nặc Nhi, ánh mắt nhanh chóng thu lại, rồi cúi đầu xuống. Là Khảm Mạt Lạp kỳ so thú, loại ma thú này không phải đã biến mất vào thời viễn cổ sao? Không ngờ lại thấy ở chỗ này, Khảm Mạt Lạp kỳ so thú trời sanh có thể khắc chế bộ tộc Mị Ma, không chỉ bởi vì dục vọng mãnh liệt của Khảm Mạt Lạp kỳ so thú có thể sánh ngang với bộ tộc Mị Ma, mà còn bởi vì chỉ cần Khảm Mạt Lạp kỳ so thú dính vào bộ tộc Mị Ma thì sẽ không bao giờ chịu tách ra.
Nói cách khác bây giờ Nặc Nhi đã là tình nô của con Khảm Mạt Lạp kỳ so thú này, chỉ cần Nặc Nhi rời đi hắn một bước, lập tức sẽ lâm vào trạng thái dục vọng không được thỏa mãn, mà nếu nàng giao hoan cùng sinh vật khác thì sẽ chết không thể nghi ngờ, đây mới là đặc điểm của Khảm Mạt Lạp kỳ so thú làm người ta sợ hãi nhất, bởi vì chúng cực kỳ cố chấp với con mồi của mình.
(*Tình nô : Nô lệ tình dục)
"Lang Sâm. . . . . . Cứu ta." Âm thanh yếu ớt của Nặc Nhi vang lên, ánh mắt cầu xin liếc nhìn Lang Sâm, vô luận là ai cũng sẽ không chịu nổi giao hoan cùng một sinh vật xấu xí như vậy, hơn nữa cái sinh vật này còn là một con ma thú.
"Ồ! Hóa ra Lang Sâm biết bạn tình của Lạp Kỳ cơ đấy!" Lạp Mạc Nhĩ ôm tâm trạng xem kịch vui nhìn Lang Sâm, xem ra mang Lạp Lỳ tới cũng không phải là không có ích! Mặc dù có chút trở ngại, nhưng vẫn ở trong phạm vi chịu đựng được, bởi vì Lạp Kỳ ở góc khuất nhất, cho nên chỉ cần không cố ý nhìn, vẫn là có thể bỏ qua, về phần mấy thanh âm mị loạn này, ở đây ai cũng có năng lực, đương nhiên vẫn có thể che chắn ngăn không cho âm thanh này truyền tới tai.
"Lạp Mạc Nhĩ đại nhân đang nói đùa hay sao? Lang Sâm làm sao có thể sẽ biết nàng ta được chứ." Lang Sâm thận trọng trả lời, nữ nhân đáng chết. Lang Sâm vừa chửi rủa ở trong lòng vừa không ngừng quét mắt nhìn chung quanh, hi vọng Lạp Mạc Nhĩ không động thủ quá sớm, nếu không một mình hắn căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
"Lang Sâm làm sao lại cho là ta đang nói đùa rồi. Đúng rồi! Lang Sâm ngươi có thể đem con mèo nhỏ đang trốn nhà trả lại cho ta sao? Trong khoảng thời gian này bởi vì mèo nhỏ mất tích, khiến ta hết sức lo lắng." Ánh mắt nóng rực của Lạp Mạc Nhĩ chăm chú nhìn vào Lang Sâm, tròng mắt lại không ngừng phóng thích lạnh lẽo âm hàn, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Lang Sâm kinh ngạc nhìn Lạp Mạc Nhĩ, Lạp Mạc Nhĩ ưu nhã, cao quý, thậm chí là nhân từ hắn đều nghe người ta nói qua, duy chỉ có Lạp Mạc Nhĩ tràn đầy phách khí vương giả này, hắn chưa bao giờ thấy. Từ trong đáy lòng Lang Sâm một cỗ hơi thở âm hàn từ từ dâng lên thân thể, khí thế điên cuồng như vậy hắn chỉ từng thấy ở trên người chủ nhân, Lang Sâm vẫn cho rằng hơi thở như vậy chỉ sẽ xuất hiện ở trên người của chủ nhân, nhưng mà bây giờ xem ra, hình như cũng không phải.
Mỗi người đều có giới hạn của mình, ai chạm vào đó ắt phải trả giá, mà tiểu thư Phỉ Lệ lại chính là giới hạn của Lạp Mạc Nhĩ!
Chuyện càng ngày càng không ổn, tại sao Kim Ưng cùng chủ nhân vẫn chưa đến. Trong lòng Lang Sâm sốt ruột lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ thản nhiên trò chuyện cùng Lạp Mạc Nhĩ.
"Lang Sâm không biết Lạp Mạc Nhĩ đại nhân đang nói gì? Con mèo nhỏ, chẳng lẽ Lạp Mạc Nhĩ đại nhân thích nuôi mèo sao? Lang Sâm nhất định dốc toàn lực tìm cho ngài." Vẻ mặt Lang Sâm thành kính nói, nhưng trong lòng lại không ngừng dao động, khiến ngay cả Phỉ Lệ đang ở trong Không Gian Dị Độ cũng cảm giác được, nhanh chóng từ định thần lại từ trong suy nghĩ, Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn không gian không ngừng vặn vẹo, buồn bực không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mặc dù không biết cái không gian này đang xảy ra chuyện gì? Nhưng Phỉ Lệ biết chắc chắn nó có liên quan tới ngoại giới, Không Gian Dị Độ cũng giống Tinh Thần Biển, cho nên trừ Lang Sâm ra, những người khác không cách nào đi vào.
"Lang Sâm, tại sao có thể nói như vậy, như vậy là không ngoan, ta sẽ rất tức giận, mà tức giận sẽ làm một vài chuyện không tốt, giống như bây giờ." Lạp Mạc Nhĩ vung tay một cái, một con ma thú kỳ quái chạy ra từ trong tay Lạp Mạc Nhĩ, lúc nhìn thấy Lang Sâm trông nó có vẻ hết sức hưng phấn, giống như là đã gặp được con mồi ưa thích, mà phóng thích hơi thở huyết tinh cuồng bạo.
"Đại nhân có ý gì?" Lang Sâm sợ hãi nhìn ma thú nhỏ nhắn trước mắt, thật ra Lang Sâm cũng là một ma thú, hơn nữa còn là mãnh thú Thượng cổ, ngoại hình giống như Xà tộc, chẳn qua là có không gian cùng năng lực bay trên không, đặc biệt có thể đạt tới Thần cấp, nhưng hơn thế nữa thực lực của hắn đã vượt qua Thần cấp, chẳng qua là hắn lại có trí một địch thủ trí mạng.
Lang Sâm có được huyết thống thuần chính của bộ tộc Thái Cách Nhĩ, cho nên hắn có thể hóa hình, thuận lợi biến thành người, đồng thời cũng có thể có thiên phú của nhân loại, không ngừng tăng cấp, đối với huyết thống của Thái Cách Nhĩ, so với ma thú thì bọn họ có căn nguyên kinh khủng nhất. Nhưng nếu so với ma thú có thân thể hết sức nhỏ bé này, nếu như chúng không biến hình thì chỉ tương tự với một loại ma thú Phong hồ. Mà một khi biến thân sẽ biến thành ma thú có miệng rất dài cùng móng vuốt sắc bén có thể phá vỡ tất cả phòng ngự vật lý của bộ tộc Thái Cách Nhĩ. Tất cả những thứ mà tộc Thái Cách Nhĩ có đều bị khắc chế bởi ma thú nhỏ nhắn này, cho nên bình thường gặp phải ma thú này bọn họ đều chạy trốn, dù sao chúng cũng thành thạo Không Gian Ma Pháp hơn người của tộc Thái Cách Nhĩ đối với Không Gian Khiêu Dược.
(* Không gian khiêu dược: Không gian nhảy vọt)
"Chính là ý tứ kia đấy." Lạp Mạc Nhĩ chầm chậm vuốt ve ma thú trong tay, dáng vẻ hết sức nhàn nhã, mà ma thú nhỏ nhắn đáng yêu cũng rất nhu thuận để mặc cho Lạp Mạc Nhĩ vuốt ve, hai mắt híp lại nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lang Sâm, khóe miệng còn bất chợt chảy ra vài tia tơ bạc, hiển nhiên là đã đem Lang Sâm thành món ăn trong mâm của mình.
(* Tơ bạc ở đây là nước dãi thì phải).
“Tiểu nhân không. . . . . . hiểu ý tứ…. của Lạp Mạc Nhĩ đại nhân. . . . . ..là gì?" Cố nén sợ hãi trong lòng, Lang Sâm quật cường nhìn Lạp Mạc Nhĩ, Lạp Mạc Nhĩ tùy ý vuốt ve ma thú theo tiết tấu tương đối kinh khủng, giống như vuốt ve theo nhịp tim của hắn, làm cho không người nào không sợ hãi.
"Ngươi hiểu mà, thả Phỉ Lệ ra, nếu không cho dù ngươi là người của Cửu Ngân ta cũng sẽ không nương tay." Thay đổi dáng vẻ lười biếng thành lãnh khốc và máu tanh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lang Sâm, nếu không phải là bởi vì đặc tính của tộc Cách Nhĩ Thái, hắn nhất định sẽ không lưu tình mà đánh chết Lang Sâm. Về phần Cửu Ngân hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính của hắn lúc này.
"Vâng" Lang Sâm sắc mặt tái nhợt trả lời, từ sâu tận xương tủy hắn rất sợ ma thú đó, sự sợ hãi đến từ sâu thẳm trong linh hồn hắn, hiện tại Lang Sâm không có khả năng phản kháng, cho nên Lang Sâm chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Sau một trận không gian dao động nho nhỏ, thân thể nhỏ nhắn của Phỉ Lệ xuất hiện trước mặt mọi người, khuôn mặt kiều mỵ còn lưu lại một tia chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ ngây thơ, lông mày khẽ nhếch, hai mắt buồn bực quét nhìn cảnh tượng trước mắt không giải thích được, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Lạp Mạc Nhĩ, nụ cười mà lúm đồng tiền như hoa anh túc, nhất thời mọi người lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
"Lạp Mạc Nhĩ." Phỉ Lệ cao hứng kêu lên, liền chạy tới chỗ Lạp Mạc Nhĩ.
"Lạp Mạc Nhĩ ngươi tựa hồ vi phạm minh ước của chúng ta." Đột nhiên một giọng nam trầm thấp hùng hậu từ không trung truyền đến, Phỉ Lệ liền kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, bởi vì không trung đột nhiên xuất hiện một nam tử với dung nhan không hề thua kém Lạp Mạc Nhĩ, mà Phỉ Lệ muốn gây họa nhân gian đương nhiên sẽ dùng ánh mắt săn con mồi mà nhìn thật chăm chú vào nam tử giữa không trung kia.
Còn Lạp Mạc Nhĩ khi thấy vẻ mặt sửng sốt của Phỉ Lệ, lộ ra sự ngu ngơ, hắn liền biết có chuyện không hay rồi, bởi vì thời điểm Phỉ Lệ nhìn thấy hắn lần đầu tiên, cũng có loại vẻ mặt này, mang theo ham muốn mãnh liệt mà giữ lấy, mắt tím chậm rãi trầm xuống, không biết vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, cái ham thích của Phỉ Lệ vẫn không hề thay đổi. Mà thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Cửu Ngân ngươi đến rồi, chỉ là lần này ta sẽ không giống như trước kia lặng lẽ đứng ở sau lưng các ngươi, lần này ta quyết định chủ động xuất kích! Lạp Mạc Nhĩ chậm rãi nâng tay trái lên, trong mắt lóe lên một tia tính toán, giảo hoạt mỉm cười, chỉ cần trí nhớ Phỉ Lệ vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, thì nàng cũng sẽ không có tình cảm cần phải gánh vác, đây là quy tắc cuối cùng mà kiếp trước nàng vì mình quyết định, cho nên Lạp Mạc Nhĩ mới có thể để Phỉ Lệ lại một lần nữa rời xa hắn, bởi vì thời điểm vẫn chưa tới.
Hơn nữa những năm tiếp xúc này, hắn thấy trong mắt Phỉ Lệ có sự quyến luyến. Cho nên lần này hắn chưa chắc thất bại, nhưng mà hắn cũng sẽ không cho Cửu Ngân có cơ hội chen vào, nhưng cũng đồng nghĩa với việc hắn không có khả năng ngăn cản, bởi vì nàng bây giờ là Phỉ Lệ, mà không phải là “nàng” trước kia, cho nên rất nhiều chuyện đều chưa thể như ban đầu được. Hắn nguyện ý chờ, chờ Phỉ Lệ tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.