"Nhưng mà nói bây giờ vẫn chưa muộn nha!" Lạp Mạc Nhĩ vô trách nhiệm nói. Ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đầu hắn đã có cách, nếu vừa nãy ta nói..., làm sao nàng dám động thủ giết Hắc Ma Vân Báo đây. Hơn nữa đây là tốt cho nàng cơ mà, không thể trách ta. Đối mặt với ánh mắt sát ý của Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ liền quy nó thành sự biểu đạt tình yêu của Phỉ Lệ với hắn, tuy rằng quỷ dị một chút, nhưng chỉ cần hắn không để ý là được rồi. Lạp Mạc Nhĩ, nói ngươi phúc hắc thật sự là đã khuyến khích ngươi rồi, ngươi chính là hồ ly, không, là hồ ly chuyển thế + phúc hắc. Lạp Mạc Nhĩ hoàn toàn không để ý đến sát khí của Phỉ Lệ, thong thả lại gần Hắc Ma Vân Báo con đang hấp hối, lập tức giữa không trung có một bóng đen cực lớn đáp xuống, trực tiếp cắp lấy thi thể của Hắc Ma Vân Báo đi rồi nhanh chóng biến mất ở bầu trời bao la. Phỉ Lệ ớn lạnh nhìn, nếu nàng không lầm..., hẳn là chim đại bàng khát máu! Cả người nó tản ra hơi thở tử vong, cái miệng đỏ tươi cùng với đỉnh đầu trọc. Tuy rằng luôn cho rằng những ma thú có quyền lực không gian, nhưng xem ra nhận thức trước kia vẫn còn quá nông cạn, mà chính là thực lực quyết định tất cả. Phỉ Lệ cùng Lạp Mạc Nhĩ thong thả đi về phía trước, bởi vì đã biết bây giờ bị Hắc Ma Vân Báo nhớ thương rồi, vậy thì nghỉ ngơi cũng không cần thiết nữa, lúc đi về phía trước, trong không trung luôn có bóng dáng chim đại bàng lượn lờ quanh bọn họ, tiếng kêu thê lương giữa bầu trời không làm người ta có cảm giác chia ly đau khổ, đồng thời còn mang đến hơi thở tử vong. Đại bàng khát máu, sở dĩ gọi là khát máu là bởi vì chúng rất mẫn cảm với mùi máu tươi, và trên người chúng luôn có hơi thở của cái chết. Có thể được gọi là sứ giả của địa ngục cũng không phải không có đạo lý! "Ta đói bụng." Phỉ Lệ bất đắc dĩ nói, mặc dù biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, nhưng nàng vẫn phải nói, ngày hôm nay chưa có gì lót vào bụng. Lúc trước nghe Lạp Mạc Nhĩ muốn dẫn nàng đi Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc làm nàng kích động đến không muốn ăn, sau này đến đây lại càng không dám ăn. "Ta biết rồi." Phỉ Lệ tự tìm đồ ăn, nàng cũng không muốn bị Lạp Mạc Nhĩ xem thường. Trong lúc Phỉ Lệ nghiêm túc tìm đồ ăn, một cỗ mùi hôi thối nháy mắt bao phủ chung quanh Phỉ Lệ, một bóng đen lớn che hết thân mình nhỏ nhắn của Phỉ Lệ. Phỉ Lệ bất ngờ ngẩng đầu, một mặt quỷ cực kỳ xấu xí, răng nanh thật dài, hai mắt màu đỏ, cùng với những cái chân đầy lông đập ngay vào mắt. Phỉ Lệ bị dọa sợ mà hít một ngụm lãnh khí, lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất. Kịch độc Quả Phụ, hơn nữa còn là kịch Độc Quả Phụ trưởng thành. Chết tiệt những ma thú này đều rất khó gặp ở Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, bên ngoài treo giải thưởng cho nhiệm vụ này cũng lên đến cấp A, vì sao tất cả mọi người đều tìm không thấy chúng, mà nàng lại liên tiếp đụng phải. Đây là có chuyện gì a? "A!" Lạp Mạc Nhĩ nghe giọng thét của Phỉ lệ, liền cấp tốc xuất hiện sau lưng nàng. Thậm chí ngay cả kịch Độc Quả Phụ có cấp bậc như vậy cũng dễ dàng bị hấp dẫn. Lần sau nếu muốn bắt ma thú..., thì chỉ cần lấy chút Sinh Mệnh Chi Thủy ra là có thu hoạch lớn rồi. "Không... Không có gì! Ngươi đừng hỗ trợ, ta có thể ứng phó được." Phỉ Lệ cả kinh, thân thể Lạp Mạc Nhĩ động một cái, đã đánh văng tơ nhện của kịch Độc Quả Phụ ra xa, nháy mắt vốn tơ nhện trắng tinh lúc rơi xuống đất liền phát ra tiếng 'Xoẹt xoẹt ', chưa đến một lúc cây cỏ um tùm nháy mắt biến mất không còn lại gì cả. Thật nguy hiểm, không ngờ tơ của kịch Độc Quả Phụ lại lợi hại như vậy, vừa nãy nếu hắn không xuất hiện kịp thì giờ chắc mình chỉ còn là một bãi nước mà thôi! Trên đầu lại có bóng dáng chim đại bàng bay qua bay lại, tiếng kêu thê lương giống như lệ quỷ trên con đường xuống Hoàng Tuyền, làm cho người ta sởn gai ốc. Phỉ Lệ hoang mang đứng dậy, khẩn trương nhìn kịch Độc Quả Phụ, ma thú cấp tám cao nhất, không, thậm chí rất có khả năng đã là thánh thú cấp 9. Dù sao ghi chép về ma thú trên đại lục cũng không ghi rõ ràng về kịch Độc Quả Phụ, bởi vì chúng rất hiếm, mặc dù có nói qua ở Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc quả thật có kịch Độc Quả Phụ tồn tại, nhưng chưa từng có ai gặp nó, vì sao hôm nay mình lại đụng phải đây. Phỉ Lệ bất mãn lẩm bẩm trong đầu, vận khí cũng tốt quá! Ma thú biến thái như vậy, không phải nên sớm chết hết đi sao? Còn tồn tại làm gì! "Phải cẩn thận một chút, kịch Độc Quả Phụ này vừa mới tới Thánh cấp, nhưng thực lực cũng ngang ngửa với những con Thánh cấp khác, hơn nữa nó hại nhất không chỉ công kích vật lý mà cả tơ của nó nữa, vừa nãy nó tấn công nàng cũng thấy đó, chỉ cần bị dính vào sẽ tan biến, chẳng qua độc của nó cũng là vật phẩm luyện kim thượng hạng nha." Lạp Mạc Nhĩ vẫn tao nhã đứng sau lưng Phỉ Lệ, cũng không có ý muốn xuất thủ. Phỉ Lệ nghe xong Lạp Mạc Nhĩ giải thích, cả khuôn mặt đều đen lại. Lạp Mạc Nhĩ không phải ngươi quá đề cao ta đi! Liệu ngươi có ngồi chung cùng một con thuyền với ta không hả, Thánh cấp ma thú đấy! Không phải là đậu hũ cũng không phải cải trắng. Lại còn nghĩ đến công dụng của nó, ta thật sự rất bội phục khiếu hài hước của ngươi. Lúc Lạp Mạc Nhĩ đang giải thích, vai trái của Phỉ Lệ đã bị chân của kịch Độc Quả Phụ cào rách, màu máu diêm dúa chảy ra, làm tiếng kêu của chim đại bàng giữa không trung càng thêm thê lương, nhưng lại có chút hưng phấn trong đó, không hổ là sứ giả của địa ngục, chỉ là tiếng kêu của nó cũng đủ giết chết ngươi rồi, Phỉ Lệ phẫn hận tự hỏi. Phỉ Lệ vừa sử dụng không gian thuấn di, vừa phóng thích Quang Minh ma pháp, nhưng vẫn không có kết quả, không thể nào đột phá phòng ngự vật lý của kịch độc Quả Phụ, điều này làm cho nàng cực kỳ bất mãn, ngay cả Ma Long pháo cũng không có tác dụng bao nhiêu, chỉ có thể sử dụng ý thức chiến đấu theo bản năng, mà cơ thể kịch độc Quả Phụ rất to lớn, hơn nữa có lớp giáp bảo vệ làm tăng khả năng phòng ngự của nó. Mặc dù kịch Độc Quả Phụ đã là thượng cấp ma thú, nhưng dù sao cũng chỉ mới thăng cấp, nên trí lực và kỹ xảo đánh nhau không thể nào bằng con người được, lại cộng thêm thân thể cao lớn, cho nên tốc độ cũng chậm chạp hơn so với Phỉ Lệ, tuy nhiên công kích vật lý của nó rất ghê gớm, nhờ ý thức chiến đấu của ma thú khiến nó có thể phản ứng kịp thời. Hơn nữa chúng có thể sống sót ở đây, không con nào là không phải trải qua chiến đấu đẫm máu để sinh tồn. Càng chiến đấu, Phỉ Lệ càng dễ dàng sử dụng các hệ ma pháp khác nhau, hơn nữa tốc độ thuấn di cũng không ngừng tăng cao, đồng thời cũng liên tục thi triển Phục Hợp ma pháp bắn về phía kịch độc Quả Phụ, mà mỗi lần có nguy hiểm, Lạp Mạc Nhĩ sẽ kéo kịch độc Quả Phụ ra, cho nên nói trắng ra là Phỉ Lệ vẫn chiếm ưu thế, với điều kiện tiên quyết là Lạp Mạc Nhĩ sẽ chú ý từng cử động của kịch độc Quả Phụ, bằng không cho dù có mười Phỉ Lệ cũng đã chết từ lâu rồi. "Quang Chi Bào Hao." Cuối cùng Phỉ Lệ vẫn quyết định sử dụng chiêu này, hơn nữa ma lực dư thừa, còn có Sinh Mệnh Chi Thủy, bây giờ nàng cảm thấy mặc dù không thể sử dụng nhiều được ma pháp siêu cấp này, nhưng ba bốn lần thì vẫn có thể. Với lại nàng cũng muốn biết nếu tri triển Quang Chi Bào Hao này, liệu kịch độc Quả Phụ rốt cuộc có thể trốn thoát hay không. Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó một cái hố to xuất hiện trước mặt Lạp Mạc Nhĩ và Phỉ Lệ, toàn bộ cây cối xung quanh bị thiêu rụi, mà chân của kịch độc Quả Phụ cũng bị mất hơn phân nửa, đương nhiên lúc này Phỉ Lệ cũng không có bộ dáng tao nhã nổi, cánh tay và hai chân đều bị thương, y phục đều bị máu nhuộm thành màu đỏ. Trông hết sức chật vật, trong mắt Lạp Mạc Nhĩ thoáng qua một chút đau lòng, chẳng qua lại nghĩ đến sau này còn phải chiến đấu ác liệt hơn như thế này. Nên đau lòng lại cấp tốc biến mất. "Xem ra Quang Chi Bào Hao có thể làm bị thương một chút ma thú Thánh cấp, nhưng vẫn chưa thể tạo thành vết thương trí mạng." Phỉ Lệ tiếc hận nói, nói xong lại thi triển Quang Chi Bào Hao một lần nữa. Kỳ thực nàng cũng đã nhận ra uy lực của Quang Chi Bào Hao không mạnh như lần đầu tiên sử dụng, nhưng nàng không tìm hiểu rõ được nguyên nhân, chẳng qua cho dù không lợi hại như lần đầu tiên, nhưng cũng có thể ứng phó được với kẻ địch có thực lực từ Thánh cấp trở xuống. Vẫn cần phải cải tiến nhiều hơn nữa. "Làm sao vậy?" Lạp Mạc Nhĩ yên lặng nhìn Phỉ Lệ liên tục sử dụng Quang Chi Bào Hao với kịch độc Quả Phụ, thậm chí ngay cả mình cũng không thèm để ý đến, Phỉ Lệ trông có vẻ hết sức bất mãn. "Không có gì? Chỉ là có chút nghĩ mãi không ra mà thôi. Bụng ta càng đói làm sao đây?" Phỉ Lệ ủy khuất đối nói với Lạp Mạc Nhĩ, hình như kịch độc Quả Phụ cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết nha! Vì sao nhật ký ma thú ghi lại lại nói chúng rất đáng sợ a.Thật kỳ lạ! Hình như Phỉ Lệ hoàn toàn quên mất vừa nãy rốt cuộc là ai ở một bên hỗ trợ, chẳng qua Lạp Mạc Nhĩ sẽ không nói cho Phiỉ Lệ biết kỳ thực khi hắn phát hiện thấy kịch độc Quả Phụ, cũng đã thi triển kết giới Thần Chi. Cho nên bây giờ thực lực của kịch độc Quả Phụ cũng chỉ bằng một nửa ban đầu, chẳng qua nhìn thấy Phỉ Lệ có thể làm nó bị thương như vậy, hắn vẫn hết sức cao hứng, phải biết rằng kịch độc Quả Phụ là ma thú còn nguy hiểm hơn cả các cao thủ Thánh cấp, nên nó bị liệt vào cấp độ S một trong những ma thú đáng sợ nhất, tính ra nó chỉ thua Long tộc. Có thể biết sức chiến đấu của nó kinh khủng đến cỡ nào, chỉ là những chuyện này hắn không muốn nói cho Phỉ Lệ biết, dù sao lần này cũng chỉ là tôi luyện thực lực của nàng, chứ không phải quyết đấu sinh tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]