Chương trước
Chương sau
"Ta không phải là tên khổng lồ, ta tên là Ba Ba Di." Giọn nói Ba Ba Di vang dội khắp đấu trường, tay trái của hắn không biết vì sao lại vò vò mái tóc màu vàng kim, một đôi mắt bồ câu mê mang nhìn Phỉ Lệ, tựa hồ không hiểu vì sao Phỉ Lệ lại gọi hắn là tên khổng lồ, bất quá hắn cũng không chán ghét cái tên này lắm.
"A! Như vậy à, nhưng mà ta vẫn thích gọi ngươi là tên khổng lồ đấy. Bắt đầu đi!" Phỉ Lệ như có suy nghĩ vuốt cằm, sau đó lại khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh rồi nói với Ba Ba Di. Quả nhiên là Thú Nhân đầu óc ngu ngơ! Hẳn là bị người ta xúi giục!
"Cẩn thận!"
Phỉ Lệ động thủ trước, lấy Ma Pháp Trượng từ trong chỉ giới ra, thi triển vài đạo Quang Minh pháo, giống như viên đạn trong súng máy cấp tốc được bắn ra bao phủ nơi Ba Ba Di đang đứng.
Mà Ba Ba Di vẫn không có bất kỳ động tác gì, tươi cười nhìn Quang Minh pháo bay với tốc độ rất nhanh về phía mình, sức công phá cường đại của Quang Minh pháo đánh trúng Ba Ba Di, nháy mắt chung quanh Ba Ba Di vang lên một tiếng nổ mạnh, mà hắn vẫn đứng bất động không hề có chuyện gì.
Nhìn thấy Đấu Khí màu xanh nhạt trên người Ba Ba Di, đột nhiên Phỉ Lệ hiểu được, vì sao hắn hoàn toàn thờ ơ với Quang Minh pháo của mình, ngay cả phòng ngự của hắn Quang Minh pháo cũng không thể phá được, thảo nào hắn không hề né tránh
Đấu Khí màu xanh nhạt, ở giữa còn có tia đấu khí màu xanh, chắc còn một bước nữa là vượt qua lá chắn cuối cùng của Thánh cấp. Chẳng qua vẫn chưa phải là Thánh cấp không phải sao? Phỉ Lệ tự tin nhìn Ba Ba Di thật thà phía đối diện, chỉ cần không phải Thánh cấp, như vậy nhất định mình còn cơ hội chiến thắng, dù sao bây giờ nàng cũng đã đạt đến cao nhất của Ma Đạo Sĩ, tùy thời có thể đột phá Đại Ma đạo sư. Nếu như có thể là Đại Ma đạo sư..., như vậy Không Gian Ma Pháp sẽ có thể vượt xa tấm rào cản kia. Hơn nữa nàng còn có phục hợp ma pháp, cho nên ai thắng ai thua còn chưa biết đâu?
Lúc Phỉ Lệ điều động ma lực, bớt hoa Mạn Đà La màu vàng nhạt cũng dần lan rộng ra, vẻ huyền bí mê hoặc lòng người bao phủ toàn bộ đấu trường, nhìn đến ánh mắt đấu khí của Ba Ba Di, đầu Phỉ Lệ chậm rãi ngẩng lên, hai tròng mắt màu tím phóng thích ra hơi thở quyến rũ nhưng lại làm người ta sợ hãi, đầu lưỡi ái muội khiêu khích khẽ liếm láp môi dưới, giống như đang thưởng thức rượu ngon ngàn năm, ánh mắt tà mị quét qua toàn bộ đấu trường.
Đột nhiên một cỗ hơi thở cường đại xuất hiện, Phỉ Lệ híp hai mắt lại, trong miệng cấp tốc đọc ma pháp, nháy mắt nâng ma lực chuẩn bị ở mức độ tốt nhất. Một cỗ sát khí xuất hiện ở phía sau cách mười thước, cũng chính là phía bên trái đằng sau lưng Phỉ Lệ. Một thanh chùy sắt khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tim Phỉ Lệ đột nhiên đập nhanh hơn, sức chiến đấu khủng bố a! Không hổ là kẻ có danh hiệu máy móc trong Thú nhân tộc.
Nếu vừa này tốc độ nàng chậm một giây, hiện tại chính là kết cục nàng bị thua. Không ngờ rằng thú nhân đầu óc ngu si khi chiến đấu lại có sức lực kinh người như vậy. Bởi vì nàng chỉ mới mất cảnh giác một chút ở phía sau một chút, không ngờ rằng đã bị hắn nhận ra ngay. Qủa nhiên Ngụy Thánh rất khó dò xét!
"Không thể tưởng được Thú Nhân lại có thiên phú chiến đấu hung hãn như vậy, Ba Ba Di ta đã xem nhẹ ngươi rồi."
Đối với lời khen của Phỉ Lệ, hắn không hề có chút đắc ý nào, ngay cả khuôn mặt thật thà cũng không có tia dao động nào. Chùy sắt trong tay liên tiếp công kích, không hề ngừng lại, nếu người ở chỗ này không phải là Phỉ Lệ, mà Phỉ Lệ vừa vặn lại có Không Gian Ma Pháp..., thì bất kỳ ma pháp sư Ma Đạo Sĩ cũng đều khó thoát khỏi kết cục của cái chết.
Mặc dù cũng chỉ thua một cấp thực lực, nhưng cũng không thể dễ dàng mà đối phó được với công kích cường đại như vậy.
Lúc ban nãy Đấu Khí dày đặc muốn chặn hết đường lui của Phỉ Lệ, nếu nàng không dứt khoát sử dụng Không Gian Ma Pháp thì đã lâm vào hoàn cảnh bị động rồi.
Trong lúc nhất thời Phỉ Lệ lâm vào suy tư.
"Vân thí chùy nhất thức." Một tiếng quát lớn vừa vang lên, vô số chùy sắt bao quanh Phỉ Lệ, trực ép Phỉ Lệ dồn vào góc, tuy rằng nàng kịp thời thi triển 3 vòng sáng thủ hộ, nhưng vẫn bị chùy sắt cuồng bạo đánh trúng cánh tay trái, thậm chí cả chân cũng không thể thoát khỏi, mấy đạo đấu khí xé nát váy của Phỉ Lệ. Hai chân trắng nõn như ẩn như hiện, làm tăng thêm vẻ mị hoặc.
Phỉ Lệ thở hổn hển trừng mắt Ba Ba Di, nhất thời giữa sân lại vang lên trận hút khí vang dội. Mà những người bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ ban nãy cách hắn ba thước giờ đã thành muời thước. Hàn khí cũng càng thêm nghiêm trọng, Mộc Luân và Mạc Ny tạp run rẩy khóe miệng, không dám mở miệng.
"Đây mới là phương thức chào hỏi mà Thú Nhân chúng ta yêu thích, ta rất thích ngươi gọi là tên khổng lồ." Ba Ba Di thật thà nói.
Ma pháp đăng nóng sáng chói mắt chiếu thẳng từ trên nóc nhà xuống, làm toàn bộ đấu trường sang sủa hẳn lên, ngay chính giữa lôi đài có hai bóng người, khán giả yên lặng nhìn chăm chú, hơi thở tối tăm xen lẫn khát máu, bao phủ toàn bộ đấu trường, nháy mắt tim mọi người đập nhanh hơn.
Bọn họ bình tĩnh nhìn từng động tác của Phỉ Lệ, từng cái biểu cảm, thậm chí là từng cái hô hấp. Ngay cả Ba Ba Di lỗ mãng đều nhận thấy được trong không khí có quẩn quanh hơi thở đè nén, bên kia trọng tài trực tiếp đi đến góc trong thính phòng, co mình lại, hơi thở bạo ngược này thật sự làm cho người ta hoảng sợ rồi.
Mồ hôi lạnh như băng không ngừng ngưng tụ trên trán Ba Ba Di, chậm rãi chảy qua khuôn mặt, cuối cùng đi xuống.
Khóe môi Phỉ Lệ hơi giương lên một góc 15 độ, không khí ngột ngạt cứ liên tục như vậy từng phút từng giây. Nháy mắt hơi thở cuồng bào bắt đầu hội tụ trên người Phỉ Lệ, chậm rãi lấy Phỉ Lệ làm trung tâm mà bao phủ toàn bộ đấu trường.
Cho dù Ba Ba Di có ngốc cũng biết nếu cứ chờ nữa sẽ phiền toái, vì thế hắn lựa chọn dứt khoát phóng ra đấu khí.
" Vân thí chùy nhất thức." Ba Ba Di thi triển một chiêu, nhưng lại bị Không Gian Phong Bạo của Phỉ Lệ cắn nuốt, chỉ còn lại vòng sáng thủ hộ.
"Nếu ngươi không cố hết sức! Kế tiếp ta sẽ toàn lực ra tay, nếu không nỗ lực, sẽ chết đấy!" Giọng nói thanh thúy linh hoạt kỳ ảo vào lúc này lại làm cho người ta có cảm giác âm lãnh, Ba Ba Di không tự chủ chuẩn bị Đấu Khí tới trạng thái tốt nhất, hắn biết Phỉ Lệ tuyệt đối không đùa hắn.
Nếu hắn không chống đỡ được ma pháp của Phỉ Lệ, kết cục cuối cùng chính là chết. Chẳng lẽ chính là ma pháp đã đánh cùng Tay mổ bụng_ Khẳng Đích ư? Hai tay nắm chặt chùy sắt của Ba Ba Di bắt đầu run rẩy, hai mắt nổi lên tia đỏ, ngửa mặt lên trời kêu to.
"Ngao ngao..." Tiếng kêu đặc thù chỉ có ở Thú Nhân vang lên, hẳn là cùng huyết mạch, nhưng Thú Tộc nếu trong nháy mắt muôn nâng cao sức mạnh của huyết kế, thì phải trả đại giới, rất bạo lực. Hơn nữa không có cách nào duy trì thanh tỉnh, nếu không ở tình huống bất đắc dĩ, Thú nhân cũng không sử dụng, nhưng càng về sau, cái cảm giác sợ hãi này càng ngày càng mãnh liệt, cho dù là Ba Ba Di cũng bắt đầu run sợ.
Cho nên hắn không rảnh quản nhiều như thế nữa, trực tiếp mở ra huyết kế. Nhất thời cả người liền cao lên, nếu vừa nãy hắn chỉ cao có 2 thước..., thì bây giờ đã là quái thú 5 thước.
Thân mình nhỏ nhắn của Phỉ Lệ từ từ bay lên không trung, cuối cùng lơ lửng, từng hơi thở quỷ dị không ngừng phát ra từ thân thể nàng. Phỉ Lệ cúi thấp đầu, nhẩm đọc câu chú ngữ.
Tóc dài màu tím hỗn độn, dưới ánh sáng của ma pháp đăng trông thật đẹp mắt, giống như có một vầng sáng mông lung, phát ra yêu mị mà thuần khiết. Nàng cúi đầu xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vết bớt hoa Mạn Đà La màu vàng tản ra hơi thở xinh đẹp, mọi người si ngốc ngóng nhìn thiếu nữa yêu mị dưới đài.
"Đầu lĩnh người không lo lắng ư?" Mạc Ny tạp khẩn trương nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ dưới sân, chỉ có tao nhã độc nhất vô nhị mới có thể hình dung được nàng ta đi! Cho dù đều là nữ tử nàng cũng không thể không thừa nhận, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đáng đứng bên cạnh Đầu lĩnh!
"Tại sao ta phải lo lắng? Nàng không có khả năng gặp nguy hiểm." Cái tiểu tử kiêu ngạo kia làm sao có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm chứ, ai cũng không thể cản được tiểu kiêu ngạo kia, ngay cả hắn cũng không được, bởi vì nàng nhất định muốn tự do bay lượn. Lạp Mạc Nhĩ khẽ nhếch khóe miệng say mê nhìn Phỉ Lệ trong sân, chính là hơi thở nóng rực như thế của ngươi, mới làm ta quyến luyến không rời không phải sao? Có lẽ duyên phận của ta và nàng sớm đã định vào tám năm trước rồi, bắt đầu từ một khắc ta ngã xuống bên cạnh nàng, ta đã bị nàng bắt được rồi.
"Không cần thiết lo lắng chứ sao." Quả nhiên không cần thiết lo lắng! Mạc Ny Tạp ủ rủ cúi đầu, tín nhiệm như vậy thật quá tốt, chẳng qua người kia không phải là nàng. Sự chua xót trong tích tắc tràn ra khắp trái tim, thật lâu không thể tiêu tan. Quên có lẽ chính là cách tốt nhất không phải sao?
"Răng rắc, tê tê..." Một tiếng xé gió quỷ dị truyền từ trong không khí ra. Tinh thần mọi người cũng nhấp nhô theo tiếng tiết tấu này. Ba Ba Di khẩn trương cầm chùy sắt, không ngừng lui về phía sau, cả thân thể cấp tốc thối lui đến góc tối lôi đài thi đấu bên cạnh, ngay sau đó có hơi thở nóng rực úp đến, nhưng khi nó qua đi, quất vào mặt chính là hàn khí lạnh đến thấu xương. Hai cái khí tức quỷ dị không ngừng trộn lẫn vào nhau.
Cuối cùng trước ngực Phỉ Lệ ngưng tụ thành một vòng tròn, hai cỗ hơi thở vẫn như trước không ngừng trộn lẫn, cuối cùng thẩm thấu vào nhau, cho đến lúc biến thành một khối cầu. Nếu như nói lần trước Quang Chi Bào Hao chỉ là một hình nón, như vậy bây giờ Quang Chi Bào Hao đã hoàn thiện hình dáng, đã có xu hướng hoàn mỹ với Phục hợp ma pháp, chỉ với uy áp này cũng không hề kém ma pháp cấm chú. Nháy mắt toàn bộ đấu trường đều yên tĩnh đến quá mức, mọi người ngay cả hô hấp cũng ngừng. Khẩn trương nhìn chăm chú thời khắc mấu chốt này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.