Chương trước
Chương sau
"Xú nữ nhân, ta bảo ngươi buông tay có nghe hay không." Phí La ngước khuôn mặt u ám lên, âm trầm nhìn chằm chằm Mạc Ny Tạp vẫn còn sờ soạng trên người mình, nữ nhân đáng chết này, thật sự muốn khiêu khích đến ranh giới cuối cùng của nàng như vậy sao? Lại bôi toàn bộ nước miếng đều lau trên mặt nàng, thật là một nữ nhân không không biết lý lẽ.
"Không thích." Mạc Ny Tạp không suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt, thật vất vả mới tìm được một gối ôm tốt như vậy tại địa phương quỷ quái này, nàng mới không cần buông tay, Đầu lĩnh lại không để cho nàng đi chơi, nàng cũng chỉ có thể ở bên trong Giác Đấu Trường kia tìm chút thú vui thôi...!
"Uy nhiếp tâm linh." Phí La quỷ dị cười hướng về phía Mạc Ny Tạp âm trầm lộ ra một cái lúm đồng tiền, không khí chung quanh đột nhiên giảm xuống không ít, Mai Lạc phía đối diện vội vàng ôm thân thể của mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phí La cười đến không giải thích được, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt? Trong khoảng thời gian này lúc hắn chỉnh Cách Mễ Lạp, Phí La cũng không ít lần cười thành cái bộ dáng này.
Cho nên hiện tại Phí La mang bộ dạng dịu ngoan, Mai Lạc liền bắt đầu phòng bị. Điều này đã biến thành sự tự vệ thông thường của Mai Lạc rồi, chọc ai cũng được, nhưng không thể chọc tên tiểu tử Phí La này.
"A!" Mạc Ny Tạp vừa nghe đến mấy chữ này thì lập tức phản ứng lại, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngoan, buông tay." Phí La lộ ra nụ cười mê người, hướng về phía Mạc Ny Tạp đang ôm hắn thật chặt nói.
"Vâng" Gương mặt của Mạc Ny Tạp vốn là mê hoặc, trong nháy mắt xuất hiện sự đờ đẫn, ngay cả ánh mắt vốn là trong trẻo cũng ảm đạm xuống. Cứng ngắc buông lỏng sức lực đang ôm Phí La.
"Tốt, bây giờ ngoan ngoãn ngồi xuống, hảo hảo mà trả lời vấn đề của ta được không?" Phí La vẫn là một bộ dáng người tốt như cũ, nhưng mà hành động lúc này của hắn tuyệt đối không thể gọi là nhã nhạn cho lắm, bởi vì lúc này khuôn mặt nhàn nhã của Phí La đang nằm phía trên cái ghế kia, mà Mạc Ny Tạp còn lại thì ngoan ngoãn xoa bóp cho Phí La, mà vẻ mặt Mai Lạc bên cạnh lại giống như bị rút gân, cứng ngắc đứng ở bên cạnh, giống như gặp quỷ, kinh ngạc ngây ngốc nhìn Phí La.
Này. . . . . . Đây là Tinh Thần Ma Pháp sao? Trên đại lục hình như chưa từng có nghe nói qua có dạng ma pháp này, Phí La rốt cuộc là người nào!
Trời mới biết lát nữa nếu quản sự Mạc Ny Tạp tỉnh táo lại, có giết hai người bọn họ hay không, hắn cũng không muốn ‘anh niên tảo thệ’(ý còn trẻ mà chết sớm ý). Ô ô. . . . . . Thật rắc rối! Tại sao hắn lại sống chung một chỗ cùng tên điên này.
"Thân phận của ngươi?" Cái chỗ tây phố số 13 này tuyệt đối không đơn giản, có thể sinh tồn ở cái địa phương này, hơn nữa còn là địa vị quản sự, sau lưng nhất định có bối cảnh thâm hậu! Chẳng lẽ sau lưng Giác Đấu Trường chính là người kia sao? Thật tò mò? Thật ra thì từ khi bắt đầu bước vào Giác Đấu Trường, nàng đã mơ hồ cảm thấy một cỗ hơi thở rình trộm, nhưng chỉ giới hạn ở dao động linh hồn, dù sao thực lực hiện tại của Phí La còn chưa có biện pháp nhận thấy được kẻ địch chân chính.
Chẳng qua là Tạp Môn nói cho nàng biết, nhưng cụ thể ngay cả Tạp Môn cũng không biện pháp tìm được kẻ địch là người nào? Cho nên nàng không thể không thận trọng, Phí La vừa vuốt ve đầu của Đinh Địch, vừa ở trong lòng tính toán.
"Thân phận của ta là quản sự cao cấp ở tây phố số 13, tên là Mạc Ny Tạp." Đột nhiên thanh âm kiều mỵ của Mạc Ny Tạp ngừng lại. Mà Phí La vốn nằm nghiêng trên mặt ghế liền nhanh chóng thoát đi, trong nháy mắt khi Phí La rời đi, chiếc ghế dựa sang trọng đẹp đẽ liền bị chia năm xẻ bảy. Mạc Ny Tạp lạnh lùng nhìn chằm chằm Phí La.
Rút ra Vũ Sĩ kiếm để ở bàn bên cạnh, vẻ mặt chuyên chú nhìn Phí La, vậy mà lại thua bởi trên tay một đứa bé, nếu để cho bọn Đầu lĩnh biết, nhất định sẽ cười nàng trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chỉ là tiểu tử này lại có kỹ năng kinh người như vậy, thật sự rất nguy hiểm.
Dù là nàng cũng sẽ bị mê hoặc, quả nhiên không thể coi thường. Sẽ là những người đó sao?
"Tiểu Miêu đã tỉnh rồi!" Phí La một bộ dáng không nghiêm chỉnh, tà khí nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Mạc Ny Tạp phía đối diện, quản sự cao cấp tây phố số 13! Nói cách khác nữ nhân này khẳng định là có thân phận rất cao ở tây phố.
Chết tiệt, thôi miên. Nếu lâu hơn một chút nữa, sẽ đạt được nhiều tin tức có lợi hơn, trải qua chuyện vừa rồi, Mạc Ny Tạp nhất định sẽ càng đề phòng mình hơn, xem ra là con đường đi không thông rồi.
Còn Mai Lạc thì cố gắng lui người về phía sau lánh xa hai người kia, hi vọng hai ác ma này cũng không chuyển lực chú ý qua mình.
"Tiểu Miêu ngươi nói là ta sao?" Mạc Ny Tạp giật giật khóe miệng, giống như không dám tin nhìn chằm chằm Phí La, lần đầu tiên có người dám gọi tên nàng ái muội như vậy, hơn nữa còn gọi sắc tình như vậy. Cái tiểu tử thúi này lại dám không để mình ở trong mắt! Trừ Đầu lĩnh ra vẫn chưa có người nào dám nói chuyện như vậy với mình!
"Chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao? Tiểu Miêu, tại sao có thể nhanh như vậy đã quên mất chuyện ngươi mới vừa rồi đã đồng ý với ta." Phí La tà khí nháy cặp mắt màu xanh lá cây mê hoặc lòng người kia, không biết rằng bộ dáng này của nàng càng lại càng tăng thêm sợ hãi đối với Mai Lạc phía đối diện.
"Cái gì?" Hiển nhiên là Mạc Ny Tạp không nghĩ tới Phí La lại thật dám nói chuyện như vậy với mình, trong lúc nhất thời mà biến thành chỉ có thể làm theo lời nói của Phí La, hoàn toàn quên mất mình mới là chủ nhân gian phòng này, quên mất mình mới là chủ nhân tây phố số 13.
"Ta nói Tiểu Miêu ngươi chẳng lẽ thật sự quên mất mục đích chúng ta tới đây!" Phí La vô lực trợn mắt, chẳng lẽ nữ nhân càng xinh đẹp, phát điên lại càng thêm lợi hại sao? Nhưng tại sao mẫu thân cũng chưa có xuất hiện qua tình huống như thế, hay là mẫu thân chỉ ở trước mặt của phụ thân mới có thể phát điên. Thật là một bản lĩnh đặc biệt nha!
"Tin tức về Thú trường." Mạc Ny Tạp lúc này mới khôi phục như cũ, nhớ tới tiểu hài tử ghê tởm trước mắt này cũng không phải là Đầu lĩnh, tại sao mình phải sợ, hơn nữa còn không tự chủ được bị hắn dẫn dắt suy nghĩ, quả nhiên không phải hiện tượng tốt gì!
Đứa nhỏ này lại có thể bất tri bất giác ảnh hưởng đến các giác quan của người xung quanh, quả nhiên là nguy hiểm, dù là Đầu lĩnh cũng không có biện pháp dễ dàng làm được như vậy? Xem ra có cần thiết thông báo với Đầu lĩnh, ở Giác Đấu Trường không phải là địa phương có người tùy tiện cũng có thể đi vào mà giương oai.
Thời gian một ngàn năm đã trôi qua rất nhanh, những tên kia đã không còn kiên nhẫn mà muốn tìm Phong Ấn Chi Địa kia! Nhưng chỉ cần có Đầu lĩnh ở chỗ này, nàng cũng không tin bằng những tôm tép nhãi nhép kia là có thể vọng tưởng phá hết phong ấn. Về phần An Đệ Tư Thành Thiên Không bên kia, dù là những tên điên kia cũng không dám tùy tiện ra tay!
Vì vậy bọn họ mới không ngừng tìm những Phong Ấn Chi Địa khác, hiện tại rốt cục cũng đem chủ ý đánh tới tới nơi đây rồi sao? Mấy ngày qua, bọ chó cũng xuất hiện không ít!
"Không tệ." Quả nhiên không đơn giản! Nhưng không phải chỉ như vậy mới thú vị sao? Nếu không thú vị, hắn cũng sẽ không lãng phí nhiều thời giờ ở chỗ này như vậy.
"Thật ra thì thú trường chân chính tồn tại là vì rèn luyện và đề cao thực lực khi đi vào Giác Đấu Trường, nhưng đã từ từ biến thành đấu trường, bên trong không chỉ có có thực lực cường giả loài người cao cường, cũng không thiếu ma thú lợi hại. Nhưng bằng thực lực hiện tại của ngươi đi khiêu khích thú trường, kết quả tuyệt đối là rất thảm." Mạc Ny Tạp sắc bén nhìn Phí La.
Vừa vặn chỉ là thực lực cao cấp ma pháp sư, lấy số tuổi của hắn bây giờ, ở bên ngoài thật có thể được nói là ‘thiên chi kiêu tử’, nhưng nơi này là Giác Đấu Trường, cũng không phải là đất lành, cao cấp ma pháp sư ở chỗ này thì tương đương với một dạng yếu ớt như con nít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.