Beta: Makjyoko. "Phí La, vì sao lúc nãy ngươi không cho ta động thủ?" Mai Lạc mờ mịt nhìn Phí La nhàn nhã ngồi ở phía trên, hành động của Phí La làm cho hắn hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều là hắn tin tưởng Phí La sẽ không làm điều gì hại tới mình, nhưng vẫn có chút tò mò. "Động thủ? Ngươi suy nghĩ quá đơn giản về Giác Đấu Trường. Ta dám cam đoan nếu như lúc nãy ngươi động thủ, bây giờ chắc chắn là ngươi đang nằm liệt ở trên giường, hoặc là đã chết." Phí La cúi đầu thấp giọng nói, nhẹ nhàng nâng chén trà trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà lúc này Đinh Địch cũng chui ra từ trong ngực Phí La, tò mò đánh giá xung quanh, thỉnh thoảng lộ ra vài biểu cảm như con người. Về phần Tạp Môn cũng đã sớm đã đi vào bên trong Linh giới, sau đó Đinh Địch mới đi ra ngoài, không còn cách nào, Tạp Môn không thể nào chịu được Đinh Địch hay ầm ĩ. "Cái gì?" Mai Lạc không dám tin nhìn Phí La. Mặc dù hắn không nghi ngờ lời nói của Phí La, nhưng vẫn kinh ngạc là tại sao mà Phí La có thể biết, nếu như mình thực sự động thủ..., e rằng chính mình sẽ bị thương. Hắn không tin Quỳnh Lệ kia có thể đả thương được hắn. Chẳng lẽ là Khả Khả Lộ, cái tên Tiếp Dẫn Sứ có vẻ mặt ôn hòa kia ư? “Không cần hoài nghi, vừa nãy nếu ngươi thực sự động thủ, rất có khả năng chúng ta sẽ bị những người khác công kích, không chỉ có Khả Khả Lộ sẽ động thủ, mà ngay cả những người khác cũng rất có thể sẽ ra tay." Phí La trầm thấp nói, trong lúc đó rất nhiều cỗ sát khí bao phủ bọn họ, còn có sự hưng phấn trên khuôn mặt của những người kia. Đây tuyệt đối không phải chỉ là ánh mắt xem kịch vui, còn có hơi thở của sự giết chóc. Cho nên Phí La đoán, một khi có người mới nào đó động thủ, bọn họ có thể ngăn lại. Chẳng qua là trong quá trình ngăn lại nếu có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, thì cũng chỉ là chuyện của người mới mà thôi, bọn họ sẽ chẳng cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, vì thế những người này mới dùng ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào đoàn người của bọn hắn như vậy. Cũng chẳng phải là chào đón người mới, mà là khát vọng giết chóc, khát vọng chiến đấu. Phải biết rằng bên trong Giác Đấu Trường cấm tư đấu, một khi phát hiện ra sẽ dùng cực hình. Nếu hai bên mà có va chạm gì, nhất định phải đi thú trường xin quyết đấu, đây là luật lệ của Giác Đấu Trường. Đương nhiên vẫn sẽ có ngoại lệ, ví dụ như đội hộ vệ, bọn họ có đặc quyền này. Còn có thể chém giết ở khu rừng bên ngoài Giác Đấu Trường. "Vì sao? Chẳng lẽ những người khác cũng sẽ nhúng tay vào ư?Không phải là Khả Khả Lộ đã nói là không cho phép công kích người mới à?" Mai Lạc ù ù cạc cạc hỏi, xem ra hắn vẫn còn quá xem nhẹ Giác Đấu Trường rồi, vô lý như vậy mà cũng có người chạy thoát. Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng Giác Đấu Trường tương tự như trận quyết đấu ở các thành khác, giống như là đấu trường quái thú của hoàng gia vậy, nhưng bây giờ xem ra sự tình cũng không giống như trong tưởng tượng. Chỉ là lúc đi vào Giác Đấu Trường kia, Mai Lạc mới biết mình có bao nhiêu khờ khạo. Nơi này trời sinh chính là một nơi để chém giết đẫm máu, tràn ngập sự dã man và bạo lực, là nơi cường giả sinh tồn. Hắn vẫn luôn cho rằng dựa vào thực lực của hắn bây giờ thì có thế bảo vệ chính mình thật tốt, nhưng vào thời điểm kia, hắn mới hiểu được suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào. Ở đây chí ít cũng có mười mấy người có khả năng ẩn giấu thân hình, nhưng lại không bao gồm những người khác ẩn nấp ở hai bên ngã tư đường. "Mặc dù Khả Khả Lộ có nói không cho phép những người khác công kích người mới, nhưng hắn cũng không có nói nếu như người mới tự chuốc lấy phiền toái..., vậy hắn cũng không có cách nào, không phải sao? Mai Lạc, ngươi đừng nghĩ Giác Đấu Trường là nơi rất đơn giản, nếu người bên ngoài gọi nó là địa ngục, thì nó không thể nào là địa phương tốt lành gì. Chỉ cần ngươi sơ ý một chút, sẽ toi mạng." Phí La không hề kiêng kỵ mà vuốt ve Đinh Địch, giống như Đinh Địch vẫn không thể lớn hơn chút nào, vẫn nho nhỏ như vậy, chẳng qua là bộ lông đã chuyển từ màu trắng biến thành màu trắng bạc, tản ra ánh sáng rực rỡ, đôi mắt từ màu đen cũng chuyển thành màu tím đen. Những chỗ khác hoàn toàn không thay đổi, ngay cả vương miện trên đầu vẫn nhỏ nhắn như thế, thập phần đáng yêu. Chẳng qua Phí La cũng không dám sờ vào chiếc vương miện của Tiểu Đinh Địch, bởi vì nó là mệnh căn tử của nó. Nếu Phí La vô tình chạm vào thì cũng chẳng sao, nhưng nếu những người khác dám chạm vào, đồng nghĩa với hắn đang muốn chết. Đừng nhìn Đinh Địch bé nhỏ, nhưng tốc độ lại hết sức kinh người, cho dù là Phí La cũng tự nhận nàng không phải là đối thủ của nó. "Ta biết rồi. Mà tại sao ngươi lại tới nơi này?" Mai Lạc cẩn thận gật gật đầu, hắn sẽ không đùa giỡn với cái mạng nhỏ của chính mình. Chẳng qua là hắn luôn luôn tò mò vì sao Phí La lại tới nơi này, thực lực chân chính của Phí La luôn luôn hết sức thần bí, nhưng hắn vẫn lờ mờ biết được một chút, thực lực của Phí La chắc chắn là cao hơn so với mình rất nhiều, hắn nhất định không chỉ đơn giản là cao cấp ma pháp sư như vậy. Từ lúc gặp Phí La ở trong rừng, Mai Lạc đã cảm thấy kỳ quái, nhưng Phí La không nói, hắn cũng ngại mở miệng hỏi. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, bởi vì bọn họ đã tiến vào bên trong Giác Đấu Trường. "Ngươi rất tò mò sao?" Phí La tà mị ngẩng đầu, liếc nhìn Mai Lạc. Đã nhịn không nổi rồi sao? Kỳ thực trong lòng Mai Lạc nghĩ thế nào nàng đều biết, nàng chỉ tò mò đến khi nào hắn mới mở miệng hỏi mình. Chẳng qua nếu hắn vẫn không mở miệng..., thì vẫn bảo trì im lặng đi! Dù sao như vậy cũng rất tốt, ít nhất hành động trước mắt của hắn vẫn không làm hại đến mình. "Ta chỉ tùy tiện hỏi, nếu không tiện, Phí La có thể không nói." Mai Lạc bị Phí La nhìn thì cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng trả lời. Không biết vì sao chỉ cần bị Phí La nhìn, hắn sẽ cảm thấy thật kỳ lạ, rất không tự nhiên. "Ừ! Vậy sau này có thời gian rồi nói sau! Bây giờ nghỉ ngơi một chút, sắp có kịch vui để xem rồi!" Phí La vừa nói xong, liền nằm dựa ở trên giường, hoàn toàn không để ý đến sự kinh ngạc của Mai Lạc. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, nàng đến Giác Đấu Trường cũng không phải là đi du ngoạn, đầu tiên nàng muốn biết rõ ràng thế lực của Giác Đấu Tràng, sau đó mới tính tiếp. Nàng không muốn lãng phí thời gian ngây ngốc ở đây, vì vậy cần phải căn đo chính xác thời gian. "Có kịch vui, là sao?" Mai Lạc mờ mịt hỏi. Vì sao Phí La lúc nào cũng thần bí như vậy, giống như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay của hắn, bất luận có chuyện gì xảy ra đều không thể làm hắn xao động, ngay cả việc nói chuyện với ai hắn cũng nhắc nhở mình không nên tới gần người nào, hoặc là ở bên cạnh hắn. Đáp lại câu hỏi của Mai Lạc là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Phí La, Mai Lạc không nói gì trừng mắt nhìn Phí La đang ngủ ngon lành, đành phải đi từ từ đến bên giường mình ngồi xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Phí La, không biết vì sao chỉ cần nhìn Phí La như vậy, hắn cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Có lẽ là bởi vì Phí La hoàn toàn tín nhiệm hắn, hoặc là lời thề son sắt của Phí La đã khắc sâu trong đầu hắn. Chẳng qua mặc kệ là nguyên nhân gì, hắn đều cảm thấy thật ấm áp, sự xúc động này trước nay chưa từng có, muốn bảo vệ một người. Không hề có lý do gì cả, nếu là trước đây hắn có thể sẽ cảm thấy đây là một việc không thể nào tin nổi, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]