"Từ khi nào có nhiều Thần cấp cường giả như vậy ? Chẳng lẽ mấy Dong Binh đoàn khác không tò mò ư?" Phỉ Lệ trừng mắt Bích Cơ đang chìm đắm trong mộng mị, không phải chỉ là vài tên Thần cấp cường giả thôi sao? Có cần thiết phải phấn khích như thế không? "Nha đầu chết tiệt biểu cảm của ngươi là như thế đó à, mười mấy Thần cấp cường giả, không phải là mười mấy Đại Kiếm Sư! Đột nhiên xuất hiện mười mấy Thần cấp cường giả, ngươi cho rằng mấy người Dong Binh đoàn đều ăn gan báo, đầu mọc ở trên mông rồi hả ? Còn dám đi sờ đầu Cự Long!" Bích Cơ buồn bực hét lớn, nha đầu chết tiệt này cứ nghĩ rằng toàn bộ đại lục đều là những kẻ điên như gia tộc Đức Cổ Lạp ư! Tùy tiện đã là Thánh cấp cường giả, may mắn gia tộc Đức Cổ Lạp không có nhiều người lắm, nếu không thà tự sát còn tốt hơn, đỡ phải sống mà thấy chướng mắt. "Dừng… Ngươi nhát gan sợ chết sao không nói sớm! Đây chính là đe dọa đi." Phỉ Lệ nhỏ giọng nói thầm. Khi Bích Cơ hung hăng rất khủng bố, không phải chỉ là nói sai có một câu thôi mà, có cần thiết phải như quỷ dọa người thế không? Thật là. Gương mặt quyến rũ của Bích Cơ co lại một chút, nàng dám khẳng định nha đầu chết tiệt này nhất định là cố ý. Ai mà không biết cho dù đệ nhất cường giả của đại lục, Quang Minh Giáo Hoàng cũng chỉ là gần đến Thần cấp, nhưng bỗng nhiên Giác Đấu Trường lại xuất hiện hơn mười người Thần cấp cường giả, cho dù kẻ không có đầu óc cũng biết, nơi đó không thể đụng vào. "Ai! Tốt lắm, nói lại cho ta nghe một chút đi Giác Đấu Trường có cần phải cẩn thận chú ý chuyện gì không." Phỉ Lệ lập tức thu lại bộ dáng nhàn nhã, trước cần hiểu biết một chút tình thế rồi nói sau. Phải biết rằng bí cảnh bên trong Na đạt của bọn họ đối với Đại lục Phi Long chính là cấm kỵ, cho nên Thần cấp đối với ngưởi ở Đại Lục Phi Long mà nói không thể nghi ngờ chính là đỉnh cao của nhân loại. "Ngươi nên biết trước kia Hỗn Loạn Chi Thành chính là chiến trường giữa các đại đế quốc, nhưng vì nó có vị trí địa lý độc đáo, cho nên thông thường các thế lực ở khắp nơi đều muốn đem nó gộp vào lãnh địa của mình, cuối cùng ai cũng không nhận thua, tạo thành cục diện hỗn loạn như bây giờ. Dần dần nơi này biến thành thiên đường của cường đạo, hơn nữa các thế lực khác nhau bắt đầu xâm nhập, cho tới bây giờ vô luận là ai cũng không có biện pháp gộp Hỗn Loạn Chi Thành vào lãnh thổ của Đại Đế Quốc." Bích Cơ mê mang nhớ lại nguồn gốc lịch sử của Hỗn Loạn Chi Thành. Phỉ Lệ lại không kiên nhẫn nghe, điều nàng hỏi không có quan hệ với cái này a! "Lúc ban đầu Giác Đấu Trường dùng để hòa giải việc phân chia lãnh địa, nhưng không biết từ lúc nào, Giác Đấu Trường thay đổi từ từ, biến thành nơi chém giết. Một khi tiến vào đó, nhất định phải tuân thủ luật lệ ở bên trong. Chúng ta mặc dù hiện đang ở bên trong Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng mọi người đều biết là chỉ cần đi vào, nơi này chỉ là bên ngoài Hỗn Loạn Chi Thành, Hỗn Loạn Chi Thành thực sự là ở Giác Đấu Trường. Đây mới thực sự là Hỗn Loạn Chi Thành, bên trong mùi máu ngập tràn, bạo lực. Chẳng qua người có thể chân chính đi ra từ bên trong cũng rất ít, cho dù có cũng đều ngậm miệng không nói, nên không có ai biết đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra." Ngón tay mảnh khảnh của Bích Cơ chỉ vào trung tâm của kiến trúc vĩ đại kia. Giống như Cự Long quanh quẩn nơi ở của mình, hơi thở xơ xác tiêu điều không ngừng lan tràn trong không khí, giống như hăm dọa những người đi đến Hỗn Loạn Chi Thành. "Ý của ngươi là một khi tiến vào Giác Đấu Trường có thể đi ra được không không phải do chính mình quyết định? Điều này sao có thể? Nếu quả thật là như vậy nói, vậy tại sao có nhiều người như vậy đi vào đó?" Phỉ Lệ nhíu mi, tất nhiên là không đồng ý với quan điểm này. "Người chân chính tiến vào Giác Đấu Trường chỉ có vài loại: Một loại là người vô cùng hung ác tàn bạo, bọn họ tránh né cừu nhân của mình hoặc đuổi giết không được nên tiến vào Giác Đấu Tràng, trở thành một thành viên của Giác Đấu Trường; một loại vì tăng thực lực lên mà tiến vào, giống như ngươi; còn có một loại chính là bị bắt đi vào. Những người đó không chỉ có thực lực cường hãn, bản thân bọn họ đều là Sát Thần." Lúc Bích Cơ nói đến vấn đề này, mắt nhíu lại một chút. Hiển nhiên đối với chuyện Phỉ Lệ muốn đi vào Giác Đấu Trường, nàng rất không đồng ý. Cái chỗ kia giống như nơi không co người nào có thể sống nổi. Nếu như nói Hỗn Loạn Chi Thành là thiên đường, thì Giác Đấu Trường chính là địa ngục, địa ngục, nơi tràn đầy huyết tinh cùng tàn bạo. "Cái gì? Theo lời của ngươi nói những người đó chỉ cần chạy trốn tới trong nội thành của Giác Đấu Trường..., người bên ngoài sẽ không truy cứu sao? Thế lực của Giác Đấu Trường lớn như vậy sao?" Phỉ Lệ kinh ngạc, nếu nàng không nhớ lầm, có một cuốn sách ghi chép về một gã Vong Linh Pháp Sư, bởi vì sử dụng cấm chú lớn, san bằng một cái trấn nhỏ, cho nên Vong Linh Pháp Sư này bị mấy Đại Đế Quốc cùng liên minh truy nã. Cuối cùng Vong Linh Pháp Sư không thể không sợ mà chạy trốn tới Hỗn Loạn Chi Thành, gia nhập Giác Đấu Trường, trong sách có ghi lại chuyện này, bảo rằng hắn chết do tuổi già. Lúc đó Phỉ Lệ còn tưởng rằng việc này là giả, dù sao mấy Đại Đế Quốc đồng thời truy sát, cũng không phải chuyện nhỏ. Bây giờ nghe Bích Cơ nói như vậy, chứng minh bản tạp ký Đại lục này ghi lại sự thật. Như vậy thế lực của Giác Đấu Trường tuyệt đối so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều lần, cho nên Bích Cơ nói việc sử dụng hơn mười Thần cấp cường giả cũng không phải là chuyện gì giật gân, mà đó là thật sự. Nếu quả thật là như vậy, thì nhất định cần phải nghiêm túc đối đãi rồi. “So với tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn thế, bằng không Long Nhãn Dong Binh Đoàn cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Phải biết rằng Long Nhãn Dong Binh Đoàn trên đại lục vì số lượng người vượt qua cấp đích Dong Binh Đoàn, trong tay cường giả vô số, bị Giác Đấu Trường mạnh mẽ làm cho co đầu rụt cổ ở phương bắc, đây cũng không phải thế lực nào cũng có thể làm được." Đắc tội ai, nhưng tốt nhất không nên đắc tội Dong Binh Đoàn, bởi vì Dong Binh Đoàn chẳng phải binh lực của đế quốc, thực lực một Đại Dong Binh có thể so sánh với một ít quân đội của đế quốc, xem như là thủ đô đế quốc cũng không dám coi khinh thượng đích Dong Binh Đoàn. "Xem ra ta phải chuẩn bị thật tốt mới được!" Hai mắt Phỉ Lệ hiện lên quang ngân nhìn chăm chú về hướng Giác Đấu Trường. Chỉ có chân chính chém giết, mới có thể cường đại, về sau ra đường có thể đi xa hơn. Đóa hoa trong nhà sớm rồi cũng sẽ phải tự lập, gia tộc Đức Cổ Lạp không thể cứ che chở cho mình cả đời. Nếu quả thật như vậy..., gia tộc cũng sẽ không thể thật lòng coi trọng nàng, bởi vì Đức Cổ Lạp cũng không thiếu những đệ tử có thiên phú hơn người. "Ngươi rốt cuộc có hiểu ý ta hay không!" Bích Cơ buồn bực quát, nói nhiều như vậy, nha đầu chết tiệt này vẫn chẳng nghe lọt câu nào, đó cũng không phải là địa phương gì đáng đi xem, chết người đó! Nha đầu này rốt cuộc có hiểu hay không! Tức chết ta! "Ta hiểu. Nhưng nếu không có chân chính trải qua sự tàn khốc của sự rèn luyện, ta sẽ không bao giờ có thể tự do bay lượn thật sự." Phỉ Lệ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói, lấy được càng nhiều, thì cũng phải trả giá thật nhiều, đây là định luật, cũng không thể thay đổi vì thân phận của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]