Sau khi Phỉ Lệ đến Đồ Thư Quán hai lần , lập tức bị bọn Tử La ngăn cản.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn nhóm người Tử La, quan hệ của bọn họ từ khi nào thì tốt như vậy, lại còn đứng chung một chỗ với nhau, mình đúng là quá coi thường bọn họ rồi.
"Ngươi chẳng lẽ thật sự quên lời nói của mình." Y Lạp Hạ Nhĩ buồn bực nhìn Phỉ Lệ, hóa ra là bọn hắn nhiều chuyện, mà bản thân nhân vật chính lại hoàn toàn quên mất, thật là hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi.
"Ta đã nói cái gì? Ta không có nhớ rõ?" Phỉ Lệ mê man nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian này, mình luôn đọc sách ở Đồ Thư Quán, thỉnh thoảng thì Lợi Nhã cũng chỉ xuất thủ dạy dỗ mấy tên đến gần mình thôi, mình hình như không có làm chuyện gì khác! Một đám người kia tại sao lại dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình lom lom vậy.
"Ngươi thật sự quên, Lợi Nhã, chủ nhân nhà ngươi gần đây làm gì vậy?" Chẳng lẽ là chứng si ngốc ở người già! Y Lạp Hạ Nhĩ bất mãn nói thầm, hắn biết trừ mình ra, trong đám người này tuyệt đối sẽ không có ai dám nói như vậy với Phỉ Lệ, Tử La thì tuyệt đối không thể nào, bởi nàng nịnh Phỉ Lệ còn không kịp, mà hai con Thú nhân thì lại càng không thể, họ đối với mệnh lệnh của Phỉ Lệ tuyệt đối tuân theo, còn lại Lợi Nhã thì vẫn tốt hơn. Đợi đến khi Lợi Nhã mở miệng,
"Lợi Nhã, ta phải nhớ gì sao?" Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596364/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.