Bầu trời đêm mù mịt tràn ngập hơi thở thần bí, Phỉ Lệ nhàn nhã ngồi ở vị trí chính giữa nhìn những Dong binh bị bắt làm tù binh.
"Nói! Là ai phái các ngươi tới?" Thang Mỗ hung ác nhìn mấy Dong binh kia. Một lũ không biết sống chết, dưới tình huống không biết rõ sức mạnh của đối phương mà cũng tùy tiện ra tay, không phải là muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Không biết, chúng ta nhận nhiệm vụ này ở Dong binh công hội." Đặng Bố Lặc hoàn toàn buông tha phản kháng, chết tiệt, sớm biết nhiệm vụ này không đơn giản mà.
"Ta muốn nghe sự thật."
"Như vậy đi, Thang Mỗ, thả bọn họ ra. Bọn họ có thể không biết đâu." Phỉ Lệ từ từ cảm ứng tung tích của một đám người phía sau, liền biết Mãnh Hổ Dong binh đoàn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ mà. Quả nhiên không sai, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau lưng.
"Nhưng tiểu thư...?" Thang Mỗ không hoàn toàn tán đồng.
"Ta nói thả bọn họ đi." Phỉ Lệ chặn lời Thang Mỗ. Chỉ là vài tên Dong binh không nâng nổi sóng gió mà thôi, không cần phải đuổi cùng giết tận, cô cũng không có sở thích giết người.
"Vâng. Thả chúng ra."
Cách sự việc xảy ra đã hơn hai mươi ngày, bọn người của Mãnh hổ Dong binh đoàn rốt cuộc vẫn không xuất thủ, có thể là nhìn thấy kết cục của Nộ Long Dong binh đoàn nên chấn kinh rồi quyết định buông tay. Song, mặc kệ bọn chúng ôm suy nghĩ thế nào thì đối với Phỉ Lệ mà nói, chẳng hề quan trọng.
Bây giờ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596332/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.