Thang Mỗ vừa đến Y Đạt trấn liền nhanh chóng tìm chỗ nghỉ, sau đó an bài tốt tất cả. Đây là một khách điếm có vẻ an tĩnh, kiến trúc bên trong khá tao nhã, mà bố trí xung quanh cũng rất độc đáo, có thể thấy chủ nhân khách điếm này cũng không phải tầm thường. "Tiểu thư, chúng ta đến rồi." Thang Mỗ ra hiệu đám người Lai Mẫu xua những người xung quanh ra. 'Ừm." Phỉ Lệ vừa lòng nhìn khách điếm trước mặt, cô không ngờ Y Đạt trấn hỗn loạn như thế lại còn có chỗ có phẩm vị thế này. "Tiểu thư, đây là sản nghiệp của gia tộc Đức Cổ Lạp, cho nên tiểu thư không cần bận tâm gì cả." Thang Mỗ nhỏ giọng giải thích bên tai Phỉ Lệ. "Phải không?" Hai mắt Phỉ Lệ lóe sáng tiêu sái đi vô nơi gọi là "Duyên lai duyên vãng", không ngờ là sản nghiệp gia tộc, khó trách lại thanh nhã như thé, hẳn là xuất phát từ ý tưởng của Đế Á mụ mụ rồi. "Hoan nghênh quang lâm." "An bài một chút." Thang Mỗ nhanh chóng móc ra một cái lệnh bài lục sắc. Thị nữ đối diện rõ ràng không biết được tầm quan trọng của miếng lệnh bài này, chỉ là vẻ mặt ngượng ngùng nhìn chằm chằm đám người Thang Mỗ. "Thật xin lỗ, nàng mới tới, không hiểu quy củ. Xin mời theo ta." Đang lúc giằng co không thôi thì bên trong có một trung niên nhân nhanh chóng đi ra, nhìn thấy lệnh bài lục sắc trong tay Thang Mỗ thì thân hình lập tức cứng ngắc nhưng cũng lập tức trở lại, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, rõ là bị hù sợ. "Thang Mỗ, lệnh bài trong tay ngươi là gì?" Phỉ Lệ tò mò hỏi. Khi ở Văn Xuân lâu thì cô đưa ra tử kim lệnh đặc hữu của gia tộc Đức Cổ Lạp mà chỉ thành viên trực hệ mới có. Nhưng vừa nãy Thang Mỗ đưa ra là một cái lệnh bài lục sắc, phía trên cũng có gia huy của gia tộc, chẳng qua là lục sắc, với lại không tinh xảo bằng miếng lệnh bài của cô. "Hồi tiểu thư, đây là lệnh bài đại biểu cho thân phận của chúng ta, ở sản nghiệp dưới cờ của Đức Cổ Lạp nhất tộc đều có thể dùng." Còn có một chút nữa Thang Mỗ không nói. Đó là lệnh bài như vậy chỉ khi được Đức Cổ Lạp cho phép thì mới có. Hắn cũng là khi đạt tới cao cấp hoàng kim chiến sĩ, người phía trên mới thưởng cho. "Lệnh bài thân phận của các ngươi có gì khác nhau không?" Phỉ Lệ mân mê miệng nói. Trung niên nam tử đằng trước nghe thấy Thang Mỗ gọi Phỉ Lệ là tiểu thư thì mồ hôi trên trán chảy càng nhanh hơn. Tiểu thư hẳn là không trách cứ hắn chứ! Có lẽ là thành viên dòng tộc, nhưng nghĩ cũng đúng. Được lục lệnh của Đức Cổ Lạp nhất tộc bảo hộ cũng chỉ có thành viên trực hệ trung tâm gia tộc mới được. "Lệnh bài của chúng ta chỉ sử dụng ở sản nghiệp của Đức Cổ Lạp nhất tộc và tuyên cáo thân phận với ngoại nhân, còn tử kim lệnh của tiểu thư mới là lệnh bài đại biểu thân phận." "À, là như thế." Phỉ Lệ nửa hiểu nửa không gõ đầu mình một cái, sau đó không hỏi gì nữa. "Đại nhân, đến rồi." "Ừm, biết rồi, đừng cho người không liên quan đến quấy rầy chúng ta, nhớ xử lý tốt, tiểu thư không thích bị làm phiền. Nhớ để thị nữ nơi này nhớ kĩ một chút." Thang Mỗ lãnh khốc nhìn chằm chằm trung niên nam tử, thanh âm bí mật mang theo sát khí nồng nặc. "Vâng, thuộc hạ hiểu." "Ừ, lui ra đi." "Tuân lệnh." Phỉ Lệ theo Lệ Á dẫn vào, không để ý đến Thang Mỗ. Bây giờ cô cần phải làm rõ cỗ khí tức cổ quái trên người lão nhân kia, còn chuyện khác thì Thang Mỗ và Lệ Á sẽ xử lý tốt. "Lão gia gia, bây giờ ông có thể nói chuyện của mình, ta xem có thể giúp ông hay không." Phỉ Lệ tùy ý nhận chén trà từ Lệ Á, cô không mệt, bởi vì trong xe ngựa cũng không có gì không thoải mái. "Cầu xin tiểu thư cứu cháu gái của ta." Lão nhân được Lai Mẫu dìu đến, không nói hai lời lại quỳ xuống. "Lão gia gia, ông cứ từ từ nói." Phỉ Lệ liếc Lai Mẫu một cái, ý bảo hắn nâng lão nhân dậy. "Ta gọi là Cách Lạc Tư Bố La Đặc, là một tiểu quý tộc nghèo túng, nhi tử và nhi tức (con dâu) của ta đã bị giết chết năm năm trước, ta mang theo cháu gái Lợi Nhã lúc đó mới tám tuổi chạy thoát, sau đó vẫn luôn một mực mai danh ẩn tích ở Y Đạt trấn, không ngờ hôm nay lại bị người của Mãnh hổ Dong binh đoàn đạt cháu gái của ta đi, bảo là muốn bán đến chợ đen dưới lòng đất làm nữ nô. Cầu xin tiểu thư cứu cháu gái đáng thương của ta." Cách Lạc Tư không ngừng lau nước mặt, bộ dạng vô cùng thảm thương. "Bố La Đặc, nếu như ta nhớ không nhầm thì ngàn năm trước có một người gọi là Ái Duy Lạp Bố La Đặc, có được thiên chúng chi tài, vẻn vẹn năm mươi tuổi đã đạt tới thần cấp, được xưng là thần thoại của Phi Long đại lục, trong đó gây chú ý nhất chính là huyết kế đặc hữu của Bố La Đặc gia tộc." Phỉ Lệ chậm rãi thưởng thức trà, một chút cũng không vội. Tàng thư của gia tộc Đức Cổ Lạp mặc dù cô không dám nói là đã xem hết tất cả, nhưng không có chuyện gì Phỉ Lệ không biết, đương nhiên là có một số trường hợp ngoại lệ. Vì thế khi lão nhân nói ra ba chữ Bố La Đặc thì cô đã nghĩ tới nhân vật truyền kì đã từng chấn động toàn bộ đại lục, thấy mình thật sự là nhặt được bảo vật. Nhưng lão nhân trước mặt nghe thấy Phỉ Lệ khẽ phun ra những lời này thì sắc mặt hết sức khó coi, hơn nữa trong mắt còn che giấu một chút sát khí. "Muốn giết ta?" Phỉ Lệ hoàn toàn không để ý đến sát khí trong mắt lão nhân. "Ngươi làm sao ma biết? Bằng vào một cái họ là có thể biết rõ gia tộc của ta. Xem ra ta đã quá coi thường ngươi rồi." Cách Lạc Tư bị Phỉ Lệ vạch trần tâm tư thì nhanh chóng già nua đi. Bất quá Lệ Á và Lai Mẫu vẫn không hề lơ là cảnh giác đối với lão. Suy cho cùng thì trong nháy mắt đó bọn họ đều nhận ra lão nhân phóng thích sát khí mãnh liệt, nếu không phải Phỉ Lệ đã dặn bọn họ đừng manh động thì vừa nãy họ đã xuất thủ đánh chết lão rồi. Bọn họ tuyệt đối không để cho kẻ uy hiếp được tính mệnh tiểu thư tồn tại. "Cái này ông không cần biết, nói một chút về vì sao Mãnh hổ Dong binh đoàn lại bắt cháu gái của ông đi. Còn có ông định dùng cái gì để khiến ta giúp ông cứu cháu gái ra nữa." Xem ra là thật, gia tộc Bố La Đặc một thời huy hoàng giờ đây lại lạc đến kết cục thảm thương. Haiz, thế sự xoay vần, ai có thể nói trước được tương lai? "Ngươi..." Lão nhân không ngờ Phỉ Lệ lại nói thẳng ra như vậy. "Ông không cho là ta sẽ đồng ý cứu cháu gái ông ra miễn phí đó chứ." Phỉ Lệ thản nhiên nhìn lão. Ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không có cái gọi là cơm trưa miễn phí, lão lợi dụng cô thoát khỏi người của Mãnh hổ Dong binh đoàn, nếu không vì cô là người của gia tộc Đức Cổ Lạp thì hôm nay rất có thể cô đã bị bọn họ bắt rồi. "Dùng mạng của ta." Lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng không ngờ Phỉ Lệ khôn khéo như vậy, nhìn ra được ý định của lão. "Hừ, ông thật sự cho là ta không biết ông chỉ sống được ba ngày nữa sao? Đưa ra lợi ích thật sự có thể đả động ta đi! Ví dụ như nguyên nhân huyết kế huyết mạch của gia tộc Bố La Đặc của ông chẳng hạn." Hai mắt Phỉ Lệ nở rộ tinh quang đáng sợ. "Ngươi..." Lão nhân không ngờ Phỉ Lệ lại đưa ra yêu cầu này, lại nhìn ra thương thế của lão. Nếu không phải vì thương tích năm đó của lão vẫn không được chữa trị tốt, bằng không lão cũng không sợ người của Mãnh hổ Dong binh đoàn, để cho bọn họ mang Lợi Nhã đi. Không khó nhìn ra, tiểu cô nương trước mặt hoàn toàn có khả năng chiếu cố tốt Lợi Nhã. Tuy không biết thân phận thực sự của cô nhung chỉ cần nhìn thị vệ bên cạnh là có thể nhìn ra thân phận cô nhất định không tầm thường, hơn nữa Bố La Đặc nhất mạch còn cần Lợi Nhã phát huy, vì thế Cách Lạc Tư căn bản là không có lựa chọn khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]