"La Tư, ta hình như nghe thấy tiếng tiểu Phỉ Lệ, bảo bối giống như đang gọi ta." Đang nói chuyện, đột nhiên Đế Á dường như nghe được Phỉ Lệ đang gọi nàng, lập tức ngắt lời La Tư và Mạt Đức.
"Đế Á, nàng lại nghĩ lung tung rồi, Phỉ Lệ bây giờ còn đang ở trong thần điện gia tộc, làm sao có thể gọi nàng?" La Tư tức giận nhìn ái thê. Năm năm rồi, đã tròn năm năm rồi, thần điện bên kia vẫn không có truyền ra tin tức Phỉ Lệ tỉnh lại.
"Không phải, ta thật sự nghe được Phỉ Lệ gọi ta, cha, cha có nghe không?" Đế Á kích động nhìn Mạt Đức ngồi bên kia bàn bởi vì lúc này Mạt Đức cũng là bộ dạng kích động, yên lặng nhìn chăm chú vào một khoảng không.
"Đúng vậy, ta nghĩ Phỉ Lệ hẳn là đã tỉnh lại rồi." Mạt Đức cũng kích động gật đầu.
Cùng lúc ba người đang kích động thì trong thư phòng, chỗ vừa nãy Mạt Đức nhìn không chớp mắt, từ từ hình thành một cái thủy kính kì dị.
Lại bắt đầu từ mờ nhạt sang rõ ràng, trong suốt dần, từ từ hiện ra vài bóng người trong thủy kính.
"Đế Á mụ mụ, con rất nhớ mọi người! Đây là thủy kính Lăng Đế Tư trưởng lão chế tác đó! Con thấy thật thần kì." Vẫn là thanh âm hơi bập bẹ của Phỉ Lệ truyền tới, xuyên qua thủy kính, thân hình be bé rõ ràng vô cùng kích động.
"Thật sự là Phỉ Lệ bảo bối, mụ mụ cũng rất nhớ con." Gương mặt Đế Á run run kích động, lúc này nàng chỉ là mẫu thân của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596293/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.