Chương trước
Chương sau
Ba vạn Thi Quân lập tức quay đầu, bọn hắn là cương thi nhưng lại có thể phóng thích Sát Thế, Chiến Thế và Quân Thế không khác nào một đội quân có sinh mệnh thật thụ.

Ba loại Thế nặng nề đến mức ép lấy lòng biển tách ra, ngay cả một giọt nước cũng không thể xâm nhập vào bên trong đó, bá đạo đè đến Lạc Nam.

Ba vạn Thi Quân cực kỳ tinh nhuệ, tên kém nhất cũng có thực lực sánh ngang Đại Đạo Cảnh, mà cao nhất là Thiên Đạo Cảnh.

Có khoảng ba nghìn Thiên Đạo, số còn lại tất cả là Đại Đạo...

“Cút hết!”

Lạc Nam phẫn nộ gầm lên một tiếng, hắn không có tâm tình bận tâm đến đám Thi Quân này, tâm trạng hắn chỉ lo lắng cho Thi Mộ Tuyền...

Vạn Cổ Bá Tướng hiện thân, trong tay cầm chính là Loạn Thần Kiếm.

Vạn Cổ Bá Tướng nâng Loạn Thần Kiếm lên, Loạn Cổ Bá Thế cường hoành không gì cản nổi quét ngang hải vực.

ĐÙNG...

Loạn Cổ Bá Thế va chạm trực diện cùng ba loại Thế của cả một đội quân, di tích như sắp nổ tung, khói bụi mịt mù hoà cùng dòng nước.

“Hãm Quân Xa Luân Kiếm!”

Lạc Nam phất tay làm động tác chém ra.

RỐNG!

Vạn Cổ Bá Tướng ngửa đầu gào thét, Loạn Thần Kiếm mãnh liệt ngân vang, nó cầm lấy Loạn Thần Kiếm bằng cả hai tay, điên cuồng bổ ra hàng nghìn, hàng vạn nhát chém.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH...

Hãm Quân Xa Luân Kiếm lúc này được thể hiện uy năng theo đúng hai chữ “Hãm Quân” bên trong tên gọi của nó.

Loạn Đạo Kiếm Khí dung hợp cùng Bá Lực điên cuồng bắn ra, kiếm sau chồng lên kiếm trước, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, quy mô khổng lồ.

Thung lũng run rẩy kịch liệt, bốn phía thành vách như sụp đổ bất cứ lúc nào, toàn bộ di tích như bị xới tung, mà ba vạn Thi Quân lại như những con kiến hôi bị kiếm khí bá đạo vây hãm, trận hình tan đàn xẻ nghé...

Dù bọn chúng cố gắng lấy nắp quan tài làm tấm khiên, vẫn không thể chống lại Loạn Thần Kiếm trong tay Vạn Cổ Bá Tướng không ngừng trảm đến, mỗi một nhát kiếm đều như đại hồng thuỷ, khuấy động càn khôn.

Lạc Nam thi triển Dịch Chuyển Tức Thời tiếp cận Thi Mộ Tuyền, Hồn Lực cuồn cuộn tiến ra cố gắng kiểm tra tình huống của nàng.

“Dám mạo phạm bổn hoàng, đúng là muốn chết!”

Thi Mộ Tuyền sắc mặt lạnh lùng thốt lên, quyền trượng trong tay nâng lên...

Từ viên pha lê khảm trên quyền trượng, vô số Thi Khí mãnh liệt bắn ra đánh tan Hồn Lực của Lạc Nam, sau đó cố gắng quấn chặt lấy hắn.

Xèo xèo xèo...

Tiếp xúc với những Thi Khí này, Lạc Nam phát hiện Vạn Cổ Bất Hủ Thân của mình có dấu hiệu bị ăn mòn.

“Thần Chiến Giáp!”

Hắn động ý niệm.

KENG.

Một bộ thần giáp như được đúc thành từ kim cương bao, cao quý và khí phách bao trùm toàn thân hắn.

Bá Đạo Quy Tắc luân chuyển bên trên Thần Chiến Giáp gia tăng khả năng chống lại Thi Khí từ trong quyền trượng.

Quả nhiên trước sự kết hợp này, những Thi Khí kia tuy rằng lợi hại nhưng vô pháp xâm nhập thể nội của Lạc Nam, cùng với Bá Đạo Quy Tắc ma sát dữ dội, cầm cự lẫn nhau.

Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay, Lạc Nam nhắm thẳng thanh quyền trượng trảm xuống.

“Baba, quyền trượng này không giống Thần Binh bình thường, mang đến cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.” Thanh âm của Tiểu Hồng Nhi truyền sang nhắc nhở.

GÀO!

Lời nói của nàng vừa dứt, quyền trượng đã phát ra một tiếng hú quỷ dị, sau đó nó cấp tốc thay hình đổi dạng trước mặt Lạc Nam.

Quyền trượng hoá thành một bà lão già nua diện mục xấu xí, làn da trắng như bệnh bạch tạng, cái miệng đỏ ngầu như máu, hai mắt đầy vẻ âm hiểm, mười cái móng tay như một bộ đao sắc lẹm.

“Độc Thi Trảo!”

Bà lão hú lên một tiếng quái dị, tốc độ nhanh đến khó tin tiếp cận Lạc Nam, móng vuốt vồ thẳng xuống cơ thể hắn.

ROẸT...

Bá Đạo Quy Tắc trên thân bị xé tan, song trảo vồ xuyên cả Thần Chiến Giáp cắm vào thể nội Lạc Nam.

Thực lực của bà lão sánh ngang Thần Đạo Hậu Kỳ, có thể áp đảo Lạc Nam trong thời gian ngắn.

“Phốc!”

Lạc Nam có chút đau đớn nhăn mặt, đồng thời một cổ Thi Độc điên cuồng lan tràn khắp cơ thể và linh hồn hắn, muốn thi hoá hắn thành cương thi.

Sắc mặt của hắn ngưng trọng, nếu bị hoá thành cương thi, chắc chắn sẽ mất đi ý thức, rơi vào sự khống chế của bà lão này.

“Bà già này cũng là Binh Nhân Tộc, nhưng lại tu luyện ra được Thi Thân.” Tiểu Hồng Nhi quát nói:

“Chẳng trách mang đến cảm giác kỳ quái như vậy.”

Lạc Nam hít sâu một hơi, điều động Bá Đỉnh điên cuồng hấp thụ Thi Độc đang lan tràn bên trong cơ thể, Bá Lực vận chuyển đến mức tối đa cố gắng vô hiệu hoá Thi Độc.

“Chết!” Bà lão hú lên một tiếng quái dị, nhân lúc Lạc Nam không thể chống lại tiếp tục công kích về phía hắn.

Lạc Nam chú ý đến tình huống của Thi Mộ Tuyền, ngay khi thanh quyền trượng hoá thành bà lão và rời khỏi tay nàng, sắc mặt của nàng trở nên đờ đẫn như người vô hồn, đứng im tại chỗ một cách bất động.

Khả năng rất cao nàng đã bị thanh quyền trượng, cũng chính là bà lão Binh Nhân Tộc này khống chế.

Hắn mặc kệ bà lão, vẫn Dịch Chuyển Tức Thời tiếp cận Thi Mộ Tuyền.

“Đúng là muốn chết!”

Thấy mục tiêu dám ngó lơ sự tồn tại của mình, bà lão phẫn nộ thi triển sát chiêu.

“Phạt Viêm Trảm!”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đối mặt với bà ta lại là thân ảnh phong hoa tuyệt đại của Loạn Thuỳ Trân vung lên Diêm Ly Kiếm.

XÈO!

Đại hải sục sôi, biển lửa tung hoành, ba trăm vạn tầng Kiếm Vực rực cháy Thần Diễm hội tụ vào một kiếm chém xuống như thiên phạt.

“Không...”

Bà lão rú lên một tiếng quái dị, song trảo vung lên phòng thủ.

KENG...

Tiếng va đập nặng nề vang lên, bà lão vừa là Binh Nhân Tộc cấp Thần Đạo Thượng Phẩm, vừa tu thành Thi Thân nên sức phòng ngự cực kỳ kinh khủng.

Dù một kiếm của Loạn Thuỳ Trân đủ miểu sát cường giả đồng cấp, ấy vậy mà không thể chém nát song trảo của bà ta, chỉ lưu lại những vết xướt trên đó...

Bất quá sự đáng sợ của Loạn Thuỳ Trân không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó, bởi vì Hoả Thần Lực hoà trong kiếm khí của nàng đã nổ ra, hừng hực cuốn lấy toàn thân bà lão mãnh liệt thiêu đốt.

Xèo xèo xèo...

Trước Thần Diễm bá đạo của nàng, Thi Khí trên thân bà lão cấp tốc bị ăn mòn, ngọn lửa muốn đem toàn thân bà ta hoà tan, cơn đau khiến bà lão sắc mặt vặn vẹo, vội vàng hoá thân thành quyền trượng lao vọt đi.

Hiển nhiên nhận ra đại thế đã mất, muốn đào tẩu.

Lạc Nam phất tay, Ngân Khôi và Kim Khôi hiện thân chặn đứng lối thoát của quyền trượng, song đao, thương thần bổ thẳng xuống.

Loạn Thuỳ Trân thừa thắng xông lên, Diêm Ly Kiếm phát huy được tối đa sức mạnh của nàng, một kiếm trảm xuống, quyền trượng kêu la thảm thiết.

Mà Hoả Thần Kiếm Thế đã phong toả bát phương, ngăn chặn mọi lối thoát...

Lạc Nam thành công tiếp cận Thi Mộ Tuyền, Hồn Lực tiến vào bên trong cơ thể của nàng.

Rất nhanh hắn đã phát hiện ý thức của Thi Mộ Tuyền đang bị một cổ Thần Đạo Quy Tắc phong ấn, đang ngủ say sưa.

Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, cũng may nàng không bị đoạt xác như hắn tưởng tượng.

Bá Đạo Quy Tắc mãnh liệt tiến vào thể nội của nàng, nhanh chóng phá giải Thần Đạo Quy Tắc như gông cùm xiềng xích, giải phóng ý thức của Thi Mộ Tuyền.

Thân thể giai nhân run lên, đôi mắt đẹp mơ mơ hồ hồ lấy lại linh trí, tròn xoe chớp chớp nhìn lấy nam nhân đứng bên cạnh mình, có cảm giác mọi thứ như một giấc mộng.

“Ảo giác sao?” Thi Mộ Tuyền mấp máy môi.

“Này thì ảo.” Lạc Nam vung tay đánh một cái vào mông nàng.

“A...” Cảm giác tê rần từ cơ thể truyền đến, Thi Mộ Tuyền giật mình kinh hãi:

“Tiểu Nam? Thật sự là đệ?”

“Còn có thể là ai?” Lạc Nam nở nụ cười.

Thi Mộ Tuyền mừng rỡ ôm chặt lấy hắn, sau đó bị động tĩnh ầm trời hấp dẫn ánh mắt.

Nàng nhìn thấy Vạn Cổ Bá Tướng vung Loạn Thần Kiếm đàn áp vạn quân, lại chứng kiến thanh quyền trượng đang bị Loạn Thuỳ Trân và hai con Khôi Lỗi đè ra đánh đến thê thảm.

Thi Mộ Tuyền lấy lại tinh thần, bước thẳng về phía trước một bước, vương miện trên đầu nàng sáng rực lên, nghiêm nghị quát:

“Toàn quân trở lại!”

Theo mệnh lệnh của nàng, cả đám Thi Quân ngoan ngoãn rút về bên trong quan tài, chủ động đóng nắp lại, không còn liều lĩnh xông vào Vạn Cổ Bá Tướng.

Bất quá sau một đợt tàn sát của Hãm Quân Xa Luân Kiếm, số lượng quân đội đã tổn thất một phần ba, từ ba vạn còn lại khoảng chừng hai vạn...

Thấy đám Thi Quân nghe lệnh của Thi Mộ Tuyền, Lạc Nam kinh ngạc hỏi:

“Chuyện gì xảy ra với tỷ vậy?”

“Trước đem bà già kia tiêu diệt rồi nói!” Thi Mộ Tuyền đằng đằng sát khí quát lên.

Mà nghe thấy lời nói của nàng, quyền trượng phát ra tiếng thét chói tai:

“Không thể, ta là do Giáo Chủ lưu lại cho ngươi, ngươi không thể huỷ ta.”

Lạc Nam nhận ra một vấn đề, đó là dù bị áp chế liên tục nhưng thanh quyền trượng này vẫn rất kiên cố, chưa vỡ nát chút nào.

Nguyên nhân vì nó là Binh Nhân Tộc đẳng cấp Thần Binh Thượng Phẩm, Diêm Ly Kiếm của Loạn Thuỳ Trân và vũ khí của hai con Khôi Lỗi chỉ là Thần Binh bình thường, ở trong cùng cấp khó mà huỷ diệt nó.

Không hề do dự, Lạc Nam nâng lên Lạc Hồng Kiếm, động ý niệm phân tách thành hai thanh kiếm.

Nguyệt Hồng Kiếm và Lạc Hồng Kiếm hợp bích, Bá Đạo Quy Tắc luân chuyển trên lưỡi kiếm, thô bạo trảm xuống vào viên pha lê bên trên quyền trượng.

RĂNG RẮC...

Binh Nhân Tộc huỷ hoại được Binh Nhân Tộc, trước song kiếm của Lạc Nam, pha lê vỡ nát, quyền trượng mất hết ý thức rơi rụng xuống đất...

Thấy cảnh tượng này, Thi Mộ Tuyền mắt đẹp loé lên dị sắc: “Đệ thật mạnh.”

Trận chiến rốt cuộc chấm dứt, Lạc Nam ngồi bệch xuống đất thở ra một hơi: “Tỷ nói được rồi chứ.”

Vừa rồi phải vận chuyển toàn lực hoá giải Thi Độc nhập thể, hắn cũng mệt mỏi muốn chết rồi.

“Đương nhiên.” Thi Mộ Tuyền nhẹ mỉm cười, bắt đầu giải thích.

Theo lời của nàng, Lạc Nam rốt cuộc hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Di tích này vốn thuộc về một thế lực thời viễn cổ được xưng là Ngự Thi Thần Giáo, giáo chủ là một vị Thần Đạo Hậu Kỳ.

Ngự Thi Thần Giáo vừa luyện chế cương thi chiến đấu, vừa có thể biến bản thân thành thi tu...thủ đoạn cũng khá cường hãn.

Sau khi Ngự Thi Thần Giáo bị kẻ thù đánh tan, Ngự Thi Giáo Chủ lưu lại truyền thừa bên trong di tích...

Thi Mộ Tuyền dựa theo thông tin mà Phá Đạo Hội cung cấp, thành công tìm đến...

Nàng vốn là người có thiên phú rất cao, năm xưa dù với hoàn cảnh khó khăn tại Ngũ Châu Tứ Vực vẫn bằng vào khả năng của mình xém chút đột phá đến Đạo Cảnh, buộc đám Đạo Thống phải cử người tiêu diệt là đủ hiểu.

Thế nên nàng thuận lợi được ý thức của Ngự Thi Giáo Chủ tán thành, thu nàng thành truyền nhân, kế thừa toàn bộ ba vạn Thi Quân, mấy con Cương Thi còn sót lại như Kỳ Đà trước đó và một kiện Binh Nhân Tộc là Luyện Thi Thần Trượng.

Nhưng có một điều khiến Thi Mộ Tuyền không thể ngờ, Luyện Thi Thần Trượng lại không muốn thần phục một hậu bối như nàng, ngược lại có dã tâm phản chủ, đem nàng khống chế.

Dù thành công nhận được truyền thừa, tu vi của Thi Mộ Tuyền cũng chỉ là Thiên Đạo Viên Mãn mà thôi, làm sao có thể chống lại một Binh Nhân Tộc cấp Thần Binh Thượng Phẩm như Luyện Thi Thần Trượng?

Kết quả nàng trở thành con rối cho Luyện Thi Thần Trượng thao túng, mượn sự công nhận của Ngự Thi Giáo Chủ đối với nàng để ra lệnh cho toàn bộ cương thi còn sót lại trong di tích.

Ý đồ của Luyện Thi Thần Trượng chính là lợi dụng Thi Mộ Tuyền, dùng nội tình còn sót lại của Ngự Thi Thần Giáo tìm các thế lực yếu hơn tiêu diệt, cướp đoạt và tích luỹ tài nguyên để nó có thể đột phá Thần Binh Cực Phẩm.

Cũng may Lạc Nam nghe tin tìm đến, còn thành công vượt qua nhiều trở ngại như vậy giải cứu nàng.

Thi Mộ Tuyền vô cùng cảm động, ôm lấy hắn không rời...

“Mẹ nó, đem khúc củi này làm nguyên liệu luôn.”

Lạc Nam nghe xong tức giận, cầm lấy Luyện Thi Thần Trượng mở ra hộp đựng kiếm ném vào.

Hắn muốn dùng Binh Nhân Tộc Thần Đạo Thượng Phẩm làm chất dinh dưỡng cho mấy vạn thanh phi kiếm của mình thăng cấp.

Được tiếp nhận nguyên liệu cấp cao, hộp đựng kiếm reo vang hưng phấn, tốc độ hoạt động càng thêm dữ dội.

“Đúng vậy đúng vậy, thể loại này ta khinh thường ăn.” Tiểu Hồng Nhi rất tán thành cách làm của Lạc Nam, đồng thời thể hiện sự khinh bỉ với Luyện Thi Thần Trượng.

Binh Nhân Tộc vốn trung thành với chủ, nhưng cái quyền trượng này lại còn làm ra hành vi phản chủ, khống chế chủ nhân, xứng đáng làm chất dinh dưỡng.

Sợ rằng Ngự Thi Giáo Chủ khi lưu lại truyền thừa cũng không ngờ đến Binh Nhân Tộc lại có dã tâm như thế.

Cũng may Binh Nhân Tộc không có khả năng đoạt xác tu sĩ, hơn nữa chỉ khi Thi Mộ Tuyền còn tồn tại thì đám thi quân và cương thi mới có thể hoạt động, cho nên Thi Thần Quyền Trượng buộc phải giữ lại ý thức cho nàng.

Bằng không Thi Mộ Tuyền đã dữ nhiều lành ít, xem như trong cái rủi có cái may.

Lạc Nam lúc này mới giải trừ phong toả đối với bốn con Cương Thi cấp Thần Đạo...

Có Thi Mộ Tuyền ra lệnh, chúng nó đều ngoan ngoãn đứng im một chỗ.

Nhìn thấy Loạn Thuỳ Trân phong thái bất phàm, dung nhan lãnh diễm, thực lực cường hãn đứng ở bên cạnh, Thi Mộ Tuyền nhịn không được hỏi:

“Vị này là?”

“Ta là Kiếm Thị của thiếu chủ.” Loạn Thuỳ Trân bình thản nói.

Lạc Nam kéo tay hai nữ nhân giới thiệu:

“Đây là Loạn Thuỳ Trân, đây là Thi Mộ Tuyền, hai nàng đều là hồng nhan tri kỷ của ta.”

“Họ Loạn? còn là một Kiếm Tu...” Thi Mộ Tuyền bỗng nhiên nghiêm nghị:

“Tỷ tỷ cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần có quan hệ gì?”

“Nàng nhận biết Loạn Phàm tiền bối à?” Lạc Nam hỏi.

“Y chính là người đã diệt Ngự Thi Thần Giáo.” Thi Mộ Tuyền đáp.

“Cái này...” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm.

“Đúng vậy, năm đó quả thật chủ nhân cùng Ngự Thi Thần Giáo xung đột, mang theo kiếm giết thẳng đến.” Loạn Thuỳ Trân gật đầu xác nhận, nàng cũng biết chuyện này.

Thi Mộ Tuyền thở dài một tiếng: “Ngự Thi Giáo Chủ cuồng nhiệt với luyện thi chi đạo, muốn bắt Loạn Phàm luyện thành cương thi, xem thử cương thi sở hữu kiếm thuật tuyệt thế sẽ mạnh mẽ như thế nào.”

“Lúc đó y cho rằng Loạn Phàm chỉ là Thần Đạo Trung Kỳ dễ dàng ức hiếp, không ngờ lại trêu vào nhân vật có thể vượt cấp đồ sát cả Ngự Thi Thần Giáo, cũng may Ngự Thi Thần Giáo có bố trí Na Di Đại Trận, khi sắp huỷ diệt đã kịp mang theo một phần địa bàn dịch chuyển, bảo lưu lại truyền thừa.”

Lạc Nam nghe xong nhịn không được muốn chửi thề, con hàng Ngự Thi Giáo Chủ này cũng thật hết chuyện để làm...đúng là tự làm tự chịu.

Bất quá nhớ lại những kẻ cuồng nhiệt với luyện thi thuật như Tiểu Đậu Bỉ, Luyện Ma Đồng Tử mà hắn nhận thức...quả thật cũng không khác quá nhiều so với Ngự Thi Giáo Chủ, chỉ hận không thể tìm được nguyên liệu luyện thi tuyệt hảo.

Bất quá hắn vẫn lo lắng Thi Mộ Tuyền sẽ canh cánh trong lòng.

Nào ngờ Thi Mộ Tuyền cười khổ nói: “Ý thức còn sót lại của Ngự Thi Giáo Chủ đã căn dặn ta không được tìm Loạn Phàm trả thù, bởi vì lo lắng truyền thừa của Ngự Thi Thần Giáo sẽ triệt để đứt đoạn.”

Lạc Nam khoé miệng giật giật, không hổ danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần...có thể khiến Ngự Thi Giáo Chủ kiêng kỵ đến như thế.

“Khà khà, ta là truyền nhân của Loạn Phàm, nàng là truyền nhân của Ngự Thi Giáo Chủ...thế hệ sau thân mật hơn thế hệ trước.” Hắn cười hảo sảng.

Thi Mộ Tuyền gật đầu, nếu đã trở thành người một nhà với truyền nhân của Loạn Phàm, vậy xem như Ngự Thi Giáo Chủ cũng được thoả tâm nguyện, không sợ truyền thừa của y vĩnh viễn huỷ diệt nếu phe cánh của Loạn Phàm tìm đến truy cứu.

Nàng ung dung bước lên, vương miện trên đầu phát ra ánh sáng lộng lẫy.

Theo sau đó, toàn bộ quan tài, bốn con Cương Thi cấp Thần Đạo...tất cả đều được hút vào bên trong vương miện.

Hiển nhiên nó là một kiện Không Gian Pháp Bảo, dùng để chứa đựng cương thi, đáng tiếc chỉ là Thiên Đạo Bảo mà thôi.

Di tịch được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả chỉ còn lại một đống phế tích mục nát dưới vực biển sâu.

“Theo ta trở về!” Lạc Nam đưa tay ra ôn hoà nói.

Thi Mộ Tuyền nhoẻn miệng cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, hiếu kỳ nói:

“Kẻ cho tỷ nghe, vì sao đệ khủng bố như vậy.”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.