“Meo...” 
Một tiếng mèo kêu bỗng khiến hai con hàng rợn cả gai óc. 
Bọn hắn giật thót nhìn lại phía sau lưng, chỉ thấy một con mèo cam có phần mũm mĩm, đôi mắt to tròn, cái mặt khả ái đang lười biếng nằm trên vách hang động nhìn lấy mình. 
“Cái quỷ gì? Sao lại có mèo ở đây? Trước đó Trư gia cũng không nhìn thấy.” Hắc Trư cảm thấy chuyện này không bình thường. 
“Vô lý.” Bọ Hung thầm mắng một tiếng, với thực lực của hai người bọn hắn...không có lý nào bị một sinh vật tiếp cận mà không cảm ứng được, nhất là ở Đại Hoang Thương Khung làm sao lại có mèo? 
Đang không hiểu ra sao, chỉ nghe mèo cam mập ú mở miệng, thanh âm thanh thuý lại tràn ngập khinh thường: 
“Meo, hai tên xấu xí các ngươi từ đâu có được ria mép của cô nãi nãi?” 
“A...” Hắc Trư cùng Bọ Hung giật mình, vội vàng nhìn lại sợi ria vừa mới cắt đứt trong tay, xem xét lại quả thật giống hệt bộ ria trên mép của con mèo cam ở trước mặt. 
“Con mèo này có thể giúp gì cho chúng ta?” Bọ Hung thì thầm hỏi: 
“Thiên Ý có hiểu lầm gì hay không?” 
“Hừ, Tiểu Thiên Ý làm thế chắc chắn có huyền cơ.” Hắc Trư ngưng giọng nói: “Tuỳ cơ ứng biến.” 
Lỗ tai của mèo cam vểnh lên, nhất thời vung trảo chụp ra như mèo vồ chuột. 
Không gian trong hang động đột ngột đông cứng lại, một cổ khí thế nặng tựa vạn quân trấn áp lên cơ thể khiến Hắc Trư và Bọ Hung chỉ cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu/3680134/chuong-2910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.