Chương trước
Chương sau
Nghe hắn tán thưởng dung nhan của mình, Họa Thủy âm thầm đắc ý nhưng lại ra vẻ u sầu nói:

“Đẹp để được gì? Suy cho cùng cũng chỉ là một bộ túi da, dù có khuynh quốc khuynh thành cũng không ai thèm ngó.”

Lạc Nam nhịn không được bật cười: “Đường đường mỹ nhân hàng đầu Đạo Địa, vô số thanh niên tuấn kiệt sẳn sàng quỳ dưới gót chân lại nói không ai thèm ngó, đúng thật là lòng dạ của nữ nhân.”

“Thanh niên tuấn kiệt nào sao ta không thấy?” Hoạ Thuỷ liếc xéo mắt:

“Ta chỉ thấy một kẻ vô tâm gần chục năm không thèm để ý đến ta.”

“Mười năm nay ta lăn lộn ở Thâm Uyên Chư Thần, nguy cơ trùng điệp...thật sự không có thời gian.” Lạc Nam giải thích một tiếng.

“Cái gì? Thâm Uyên Chư Thần?” Hoạ Thuỷ giật mình, mắt đẹp tròn xoe:

“Đó có phải là chiến trường thượng cổ của các Thần Đạo Cảnh trôi nổi bên ngoài hỗn độn?”

“Đúng vậy, cũng khá là nguy hiểm...nhưng ta nghĩ với thực lực của nàng, nếu như không quá xui xẻo vẫn có thể lăn lộn được.” Lạc Nam gật đầu.

“Đến nơi kích thích như vậy lại không cho ta theo cùng, nói ngươi vô lương tâm quả thật không sai chút nào.” Hoạ Thuỷ giận dỗi.

Lạc Nam sắc mặt tối sầm: “Nàng là cành vàng lá ngọc của Tam Đạo Môn, vào nơi nguy hiểm như vậy chẳng may gặp sự cố gì, ta lấy đâu ra người đền cho Hoạ Thần Đạo Chủ?”

Nghĩ đến dáng vẻ cuồng nữ nhi của Hoạ Thần Đạo Chủ, hắn nhịn không được rùng mình.

“Ngươi vào Thâm Uyên Chư Thần làm gì?” Hoạ Thuỷ hiếu kỳ nói:

“Chỗ đó có rất nhiều truyền thừa, ta và Thi Hồng Nhan từng muốn đến khám phá nhưng các vị Đạo Chủ không cho phép, bởi vì liên luỵ khá lớn.”

“Liên luỵ cái gì?” Lạc Nam vuốt cằm.

“Bởi vì đó là chiến trường của hai phương đối lập, mà Tam Đạo Môn lại đứng ở thế trung lập...nếu chúng ta nhận truyền thừa của bất kỳ cường giả nào thuộc một trong hai phương, chẳng phải sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu sao?” Hoạ Thuỷ giải thích.

“Thì ra là thế.” Lạc Nam hiểu ra, chợt nhớ lại trường hợp của Bùi Linh Hi.

Nếu hắn nhớ không lầm thì Bùi Linh Hi nhận được truyền thừa của một vị cường giả chống lại Đạo Vực và Đạo Quốc, vậy chẳng phải trong nội tâm nàng đã nghiêng về Phá Đạo Hội?

Lạc Nam nhếch miệng cười.

“Ngươi còn chưa nói đến Thâm Uyên Chư Thần làm gì?” Hoạ Thuỷ hừ một tiếng.

“Tìm cơ duyên cho các thê tử của ta đột phá Thiên Đạo Cảnh.” Lạc Nam thành thật trả lời.

Hoạ Thuỷ mím mím bờ môi, nâng cốc rượu lên uống một ngụm, bờ môi đỏ mọng càng thêm ướt át hấp dẫn.

“Nếu như nàng thích, lần sau có cơ hội ta sẽ dẫn nàng đi cùng.” Lạc Nam nói thêm một câu.

“Ai mà thèm.” Hoạ Thuỷ vểnh miệng, đưa mắt ngắm nhìn vườn hoa xa xa.

Lạc Nam kéo nàng lại gần mình, vòng tay ôm lấy Hoạ Thuỷ, vùi mặt vào tóc mây mềm mại thơm ngát của nàng cười hỏi:

“Thật sự nhớ ta đến vậy sao? Mới chưa đến mười năm...”

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, nhịp tim của Hoạ Thuỷ đập nhanh thình thịch, nàng bĩu môi:

“Đừng có ảo tưởng, ta chỉ muốn thử nghiệm pho tượng xem có hữu dụng hay không, vừa rồi đã nói với ngươi rồi.”

“Vậy sao? Uổng công thời gian qua ta nhớ đến nàng a.” Lạc Nam ra vẻ thất vọng.

“Nhớ đến ta?” Hoạ Thuỷ nhoẻn miệng cười: “Công tử nói lời này không sợ cắn đầu lưỡi, bên cạnh ngươi khi đó mỹ nhân vờn quanh, sợ rằng lúc đó ngay cả Hoạ Thuỷ là ai cũng không biết đấy.”

“Hủ dấm này chua thật, làm sao có người dám mang về nhà đây?” Lạc Nam cười trêu.

“Tiện thiếp chỉ là thuộc hạ làm việc dưới trướng của công tử, nào có tư cách dấm chua với các vị chính thất, công tử suy nghĩ nhiều.” Hoạ Thuỷ thở dài, dùng tay đem hắn đẩy ra.

Lạc Nam nâng cằm nàng lên, ánh mắt tà mị nhìn lấy đôi mắt sắc sảo của nàng nghiêm túc hỏi:

“Thế có muốn làm chính thất không?”

Toàn thân Hoạ Thuỷ run lên, trong mắt không giấu được vẻ hoảng hốt, lúng túng nói:

“Không biết nữa...”

Nàng không có kinh nghiệm, không biết cảm xúc lúc này của mình là gì, chỉ biết nhịp tim đập thật nhanh và mạnh, tinh thần hỗn loạn không giữ được bình tĩnh...

Lạc Nam nhẹ cười, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hấp dẫn của nàng.

“Ưm...” Hai mắt Hoạ Thuỷ trợn tròn, một dòng điện từ miệng truyền khắp toàn thân, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân như bao trùm cơ thể khiến nàng hốt hoảng.

Nụ hôn đầu tiên của nàng diễn ra theo cách như thế...

Lạc Nam không buông tha, ma sát lấy hai cánh môi đầy đặn mềm mại ngọt ngào, đầu lưỡi thành thạo duỗi ra chen chút vào bên trong miệng thơm của mỹ nữ.

Hoạ Thuỷ vô thức đóng chặt hàm răng phòng thủ, nào ngờ lưỡi hắn như một con tinh xà quái ác mơn trớn lấy từng chiếc răng ngọc ngà trắng sáng của nàng, khiến nàng xấu hổ phải tách mở chúng ra.

Chỉ chờ có thế, đầu lưỡi đinh hương rụt rè của nàng đã bị quấn lấy, hương tân ngọc dịch mặc hắn thưởng thức.

Mắt nàng có sóng nước lưu chuyển, gò má ửng đỏ như trái đào chín, hai bầu to tròn phập phồng theo từng nhịp thở ép sát vào lòng ngực nam nhân, toàn thân bị hắn ôm chặt đến gắt gao không một kẻ hở.

Một tay hắn vòng qua vuốt ve mái tóc dày của nàng, thật khó tin những sợi tóc mềm mượt dễ chịu này khi ở trạng thái chiến đấu lại trở thành những thanh vũ khí sắc nhọn có thể đoạt mạng bất cứ kẻ nào lơ là.

Tay còn lại hắn ôm lấy vòng eo thon, eo nàng nhỏ đến mức hắn dễ dàng ôm trọn, lại săn chắc đàn hồi đến khó tin.

Sau nụ hôn kéo dài như hàng thế kỷ, Lạc Nam tách môi để Hoạ Thuỷ hít thở một chút không khí.

Nhưng ngay lập tức, hắn xách lấy bầu hồ lô rượu rót vào miệng nàng, xem đó như chiếc cốc rượu hảo hạng nhất thế gian mà cúi xuống thưởng thức.

Hoạ Thuỷ hít thở không thông, cái cảm giác nồng đậm vị, nóng bỏng khiến linh hồn nàng tê dại không biết vì say rượu hay vì nụ hôn táo bạo dẫn dắt nàng đi qua vô vàn cảm xúc, nàng như lạc lối, lý trí trở nên mơ hồ như bị dẫn dắt vào mê cung không lối thoát.

Mãi trầm mê đến khi có một dòng điện cực mạnh từ ngực trái lan toả trùng kích vào từng tế bào khiến nàng rùng mình tỉnh táo, liếc mắt nhìn xuống, bàn tay ma quỷ chẳng biết từ bao giờ đã luồn vào bên trong từng lớp vải mềm, đùa nghịch hạt anh đào nhỏ xinh săn cứng, nắn bóp khối tròn căng đầy to hơn cả lòng bàn tay.

“Cảm giác của nàng thế nào? Có chán ghét không?” Lạc Nam rời môi hôn nhẹ lên trán nàng thầm thì.

Hoạ Thuỷ mơ mơ màng màng nói: “Không biết...vẫn chưa rõ ràng...”

“Vậy để ta giúp nàng cảm nhận nhiều hơn.” Lạc Nam mỉm cười, cánh tay đang ôm eo của nàng trượt xuống, dễ dàng lướt qua một thảm cỏ nhỏ tìm đến địa phương thầm kín kia.

Hoạ Thuỷ vô thức dùng đôi đùi thon kẹp lấy tay hắn như phòng vệ, nhưng các ngón tay của hắn vẫn thuận lợi tìm thấy nơi cần tìm, nhẹ nhàng miết lấy, xâm nhập tiên cốc đã sớm có suối nguồn róc rách.

“Ưm...Nam...ta...” Hoạ Thuỷ yêu kiều thở gấp, rên rỉ nỉ non.

“Đừng nói gì cả, hãy thả lỏng và cảm nhận.” Lạc Nam hôn nhẹ lên vành tai của nàng, các ngón tay bắt đầu hoạt động len lỏi và khám phá.

Từng tế bào đều phản ứng với mỗi một động tác của hắn, nàng mềm nhũn tựa mình vào lòng hắn, đầu ngửa trên vai hắn...

“Ư...thoải mái...”

Không biết qua bao lâu, nàng kêu lên một tiếng cao vút, thể nội siết chặt, nhắm mắt thở dài, linh hồn đã lơ lửng trên cao...

Lạc Nam thu tay lại, vuốt ve Hoạ Thuỷ như đang cưng nựng một con mèo nhỏ.

Hoạ Thuỷ lười biếng nằm trên đùi của hắn, hai mắt lim dim, hai hàng mi cong rung động, chân mày giãn ra cho thấy nàng rất hưởng thụ.

Y phục của nàng xộc xệch, mái tóc rối bời, cả người toả ra một làn hương mê tình, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

“Thích không?” Lạc Nam véo véo cái mũi nhỏ xinh hỏi.

“Đáng ghét, đúng là một tên nam hồ ly, chỉ biết dụ dỗ, quyến rũ nữ nhân là giỏi.” Nàng mở mắt lườm hắn, chỉ là sâu trong đáy mắt chỉ có nhu tình mật ý.

Cảm nhận được long căn của nam nhân đã sớm bành trướng, nàng lớn mật kéo nó lộ ra, dùng tay mơn trớn, cúi đầu phục thị hắn.

Lạc Nam hít sâu một nơi, nhìn thấy bờ môi đỏ thẳm, ướt át và yêu kiều của đệ nhị mỹ nhân Đạo Địa âu yếm, một cảm giác thoả mãn nói không nên lời.

Nàng và hắn ngay từ lần đầu gặp nhau có lẽ đã luôn cuốn hút, hấp dẫn đối phương, mong muốn đối phương thuộc về mình...chỉ là cần phải có thời gian để xác nhận rõ ràng hơn mà thôi.

Lạc Nam đứng lên bế lấy nàng bước đến bên dòng suối tươi mát, lực lượng bùng phát, cả hai đã trở về trạng thái nguyên thuỷ.

Nhìn ngọc thể hoàn mỹ với những đường cong ma mị trong lòng mình, Lạc Nam nói:

“Từ giờ nàng thuộc về ta.”

Nàng chính là tồn tại hoạ quốc ương dân, có thể khiến quân vương trầm mê không tảo triều, Lạc Nam là kẻ dám yêu dám hận, hắn chủ động muốn rơi vào trong đó...

Hoạ Thuỷ nghịch ngợm đảo mắt, khiêu khích nói: “Nếu chàng không sợ phụ thân của thiếp tính sổ thì cứ làm.”

“Nhạc phụ đại nhân có tu vi gì?” Lạc Nam hiếu kỳ.

“Phi, còn chưa gả đã gọi nhạc phụ, đúng là mặt dày.” Hoạ Thuỷ cười khúc khích đáp:

“Thần Đạo Hậu Kỳ, tiệm cận Viên Mãn rồi.”

“Rất lợi hại.” Lạc Nam hít sâu một hơi:

“Nhưng để có được nàng, ta chấp nhận liều mạng.”

“Vậy thì tới thôi.” Hoạ Thuỷ hài lòng hôn phớt lên môi hắn, thổ khí như lan:

“Cùng lắm thì thiếp theo chàng cao bay xa chạy.”

“Hahaha.” Lạc Nam cất tiếng cười to, long căn trực tiếp tìm đến địa phương nguyên vẹn, dũng mãnh tiến vào khai phá.

“Ưm...” Hoạ Thuỷ ưởn thẳng người, nước mắt phía trên và máu đỏ phía dưới cùng lúc tuôn ra, động tình gọi hắn:

“Phu quân...”

...

Gió tạnh mưa tan, đôi nam nữ ôm nhau nằm giữa vườn hoa tắm ánh nắng mặt trời, chỉ cảm thấy những phút giây tuyệt vời vừa xảy ra như một giấc mộng.

“Nếu biết lần này đến đây sẽ rơi vào mỹ nhân kế, có đánh chết ta cũng không đến.” Lạc Nam trêu nói.

“Phi, được tiện nghi mà còn khoe mẻ.” Hoạ Thuỷ quay sang cắn lấy ti hắn một ngụm.

Lạc Nam bật cười ha ha, rất thích đùa nghịch tóc của nàng, cảm thán một tiếng:

“Đùa với nàng thôi, đoá hoa đẹp nhất Đạo Địa chính là món quà ông trời ban cho ta, vui mừng còn không kịp đây.”

“Đẹp nhất?” Hoạ Thuỷ lắc đầu tự giễu:

“Chàng chưa nhìn thấy Bùi Linh Hi nên mới nói vậy thôi.”

“Ai nói ta chưa nhìn thấy?” Lạc Nam hỏi.

“Ngươi thấy rồi?” Hoạ Thuỷ ánh mắt lập tức toả ra nguy hiểm, hùng hùng hổ hồ trèo lên người hắn đè xuống:

“Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì? Bùi Linh Hi luôn đeo mặt nạ sao lại cho ngươi thấy?”

Hắn nhịn không được trừng mắt, thầm nghĩ có lẽ hủ dấm này chua nhất trong số các vị thê tử.

“Bùi Linh Hi là bằng hữu thê tử Long Nhi của ta, trong lúc chiến đấu tình cờ rơi xuống mặt nạ.” Lạc Nam đành đem chuyện ở Đạo Hải vừa đại khái kể lại, vừa vươn tay lên chơi đùa đại bạch thỏ của nàng.

Hoạ Thuỷ xem như đã hiểu, u oán nói: “Đã thấy dung mạo của Bùi Linh Hi, ngươi còn khẩu thị tâm phi khen ta đẹp nhất?”

Nàng vẫn luôn tự ngạo về diện mạo của bản thân nhưng so ra cảm thấy kém hơn Bùi Linh Hi một chút.

“Ta nói thật.” Lạc Nam nghiêm túc khẳng định:

“Dung nhan của hai nàng mỗi người mỗi vẻ không phân cao thấp, nhưng hiện tại nàng chính là lão bà của ta, ở trong lòng ta lão bà của mình mới là đẹp nhất a.”

“Khanh khách.” Hoạ Thuỷ cười đến run rẩy toàn thân, điều khiển mái tóc của mình vuốt ve khắp cơ thể hắn, khoé môi cong lên:

“Thật là dẻo miệng, không uổng công người ta thích chàng như vậy.”

“Chỉ thích thôi sao?” Lạc Nam bất mãn xoay người đem nàng đè xuống.

“Chứ muốn gì nữa?” Hoạ Thuỷ chớp mắt.

“Phải là yêu, hiểu chưa?” Lạc Nam hôn ngấu nghiến đôi môi nàng.

“Ừm thì yêu...nhưng đừng tiếp tục, thiếp còn đau rát.” Hoạ Thuỷ nũng nịu đem hắn đẩy ra.

“Ngoan nào, lần này ta truyền công cho nàng, chúng ta song tu...sẽ không đau.” Lạc Nam an ủi.

Hoạ Thuỷ tin tưởng nhẹ tách hai chân để cho hắn một lần nữa tiến nhập.

Mà Lạc Nam cũng không lừa nàng, hắn bắt đầu thông qua linh hồn đem Thiên Địa Hợp Hoan Kinh các loại truyền sang.

Trong lúc nhất thời, Nguyên Khí cuồn cuộn kéo tới, tẩm bổ cho cả hai người...

Hoạ Thuỷ thoải mái thở dài, trạng thái dần dần hồi phục, tất cả ê ẩm tan biến, thần thanh khí sảng.

Lần này không đợi Lạc Nam chủ động, nàng đã như một vị nữ tướng cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, thoải mái nhún nhẩy.

Lạc Nam nằm im nhắm mắt, ánh nắng ấm áp và mỹ nhân tung hoành...

Tận hưởng phút giây yên bình khó được...

...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.