Chương trước
Chương sau
“Gặp qua nhạc phụ đại nhân.”

Lạc Nam chắp tay tham kiến Lôi Đế.

Hiển nhiên hắn lại thông qua Truyền Tống Trận của Phá Đạo Hội đến Đạo Hải để đỡ mất thời gian, gặp lại người đang quản lý cứ điểm ở nơi này là Lôi Đế, cũng là phụ thân của Lôi Di Quân, nhạc phụ đại nhân của hắn.

Lôi Đế lặng lẽ đánh giá thằng con rễ ở trước mặt, cảm nhận được khí tức cường đại của hắn, trầm giọng mở miệng:

“Ta có nghe đến việc ngươi làm ở Đạo Quốc, chỉ muốn nói một câu...trước khi đặt mình vào nguy hiểm, hãy nghĩ đến những người ở phía sau ngươi.”

“Nhạc phụ dạy phải, tiểu tế thụ giáo.” Lạc Nam cung kính chắp tay.

Bản thân hắn hành sự vẫn là ưu tiên cẩn thận lên hàng đầu, cục diện ở Đạo Quốc thật sự là một trong số những lần ít ỏi vượt khỏi khả năng khống chế.

Lôi Đế chỉ vì nghĩ cho nữ nhi Lôi Di Quân của mình nên mới mở miệng nhắc nhở, lo ngại nữ nhi từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của phụ thân lại trở thành quả phụ trước những hành vi liều mạng của Lạc Nam.

Vốn nghĩ rằng với thực lực và địa vị hiện nay hắn sẽ tỏ vẻ không phục, nào ngờ hắn vẫn ra vẻ hậu bối ngoan ngoãn tiếp thu, Lôi Đế xem như hài lòng, thầm khen nữ nhi lựa chọn nam nhân không tệ.

Nam nhân cũng không có quá nhiều thứ để nói dài dòng, Lôi Đế đi thẳng vào vấn đề:

“Lần này ngươi đến Đạo Hải làm gì?”

“Tiểu tế muốn đến Vô Linh Chi Hải một chuyến để vượt qua Thiên Đạo Kiếp.” Lạc Nam đem mọi chuyện nói lại.

“Thì ra là vậy.” Lôi Đế hiểu ý gật đầu, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một tấm bản đồ cho hắn:

“Đây là bản đồ Đạo Hải, bên trong có vị trí của Vô Linh Chi Hải mà ngươi cần đến.”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân.”

Rời khỏi cứ điểm, Huyết Dị Yêu Hoàng đã tung cánh bay lên mang theo Lạc Nam như lưu tinh biến mất.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lôi Đế lắc đầu cười khổ:

“Ta cũng phải nỗ lực tu luyện a, không thể để hậu bối vượt xa như vậy.”

...

“Các lão bà không biết thế nào rồi...”

Nhìn ngắm đại dương mênh mông, ngửi vị gió biển và đón từng tia nắng ấm, Lạc Nam có chút chờ mong thủ thỉ.

Lần trước liên lạc, hắn được biết các thê tử theo Trương Nhã Trâm lịch luyện ở một bí cảnh thuộc địa bàn của Trân Bảo Lâu tại Đạo Hải.

Cho nên nhân chuyến đến Đạo Hải lần này, hắn đương nhiên sẽ đến đoàn tụ với các nàng...ngoài ra còn có Quỷ Đỏ đang nằm vùng ở Xích Bích Giáo hắn cũng muốn gặp gỡ.

Bất quá hắn vẫn ưu tiêu mục tiêu chính, đó là đột phá Hồn Thiên Đạo.

Để tránh các thê tử lo lắng, hắn quyết định khi nào vượt qua Thiên Đạo Kiếp rồi mới đến gặp các nàng.

“Chúng ta bay về phía bắc.” Lạc Nam ra hiệu.

Huyết Dị Yêu Hoàng lập tức vận dụng Thời Không Chi Lực, băng cắt không gian lao vọt đi.

Vì để tránh các thể loại phiền toái, Lạc Nam điều động Bá Đạo Quy Tắc ở trạng thái hắc ám bao phủ xung quanh mình và Huyết Dị Yêu Hoàng, che đậy mọi khí tức.

Liên tục băng cắt không gian, vượt qua rất nhiều hải đảo và thế lực bên dưới, rất nhanh một dãy núi khổng lồ như tường thành hùng vĩ chắn ngang giữa đại hải lọt vào tầm mắt.

Chính dãy núi này đã phân chia vùng biển ra làm hai khu vực khác nhau, mà ở phía bên kia sườn núi chính là Vô Linh Chi Hải.

Lạc Nam xem trong bản đồ Đạo Hải mà nhạc phụ Lôi Đế đưa đến, dãy núi này có tên gọi là Xuyên Hải Liên Sơn...ám chỉ nó cao đến mức chân núi nằm ở đáy biển, đỉnh núi lại đâm thủng bầu trời, xuyên thủng cả hải dương.

Mà chính vì Xuyên Hải Liên Sơn ngăn cách, Nguyên Khí bên ngoài không thể tiến vào phạm vi bên trong của Vô Linh Chi Hải...dẫn đến nơi này chẳng có bất cứ sinh linh nào sinh sống, chẳng khác nào một vùng biển chết.

Trước khi băng qua Xuyên Hải Liên Sơn độ kiếp, Lạc Nam điều động Xích Nha Hắc Ám dò thám dãy núi hoang vắng này.

Bởi vì địa hình hiểm trở, lại ở ngay bên cạnh một vùng biển chết...nên Xuyên Hải Liên Sơn cũng không tìm thấy dấu hiệu có tu sĩ tồn tại.

Âm thầm hài lòng, Lạc Nam ra hiệu Huyết Dị Yêu Hoàng bay đến một đỉnh núi ở lân cận.

Hắn nhẹ phất tay, Bảo Lan, Điêu Thuyền và Thánh Linh Thiên Vận cùng lúc hiện thân.

“Nơi này khá thích hợp để các nàng đột phá Thiên Đạo, yên tâm có ta trấn thủ.” Lạc Nam cười nói.

Hắn muốn tạo điều kiện để ba nữ độ kiếp, sau đó mới đến lượt của mình.

Bên trong Vô Linh Chi Hải không có Nguyên Khí sẽ khá bất lợi cho các nàng, chi bằng độ kiếp ở phạm vi Xuyên Hải Liên Sơn vẫn có Nguyên Khí lượn lờ xung quanh.

Lạc Nam lấy ra sáu con Đạo Mộc Nhân và Tán Kiếp Phù, phân biệt đưa cho mỗi người các nàng.

“Bọn thiếp sẽ không để chàng thất vọng.” Ba nữ hít sâu một hơi để lấy tự tin.

Đột phá Thiên Đạo Cảnh chính là giai đoạn quan trọng trong đời mỗi tu sĩ, thời gian qua các nàng đã chuẩn bị sẳn sàng cho thời khắc này.

Lại được nam nhân quan tâm hỗ trợ hết lòng, chắc chắn sẽ không thất bại.

Ba nàng đưa mắt nhìn nhau, sau đó hướng về ba hướng khác biệt bay vọt đi, giữ khoảng cách an toàn.

Bởi vì nơi này rộng lớn vô ngần, các nàng lại giữ khoảng cách nên cũng không cần lo lắng Thiên Đạo Kiếp của người này sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Lạc Nam ngồi trên vách đá đưa mắt nhìn mây đen cuồn cuộn kéo đến bao phủ ba bóng hình xinh đẹp, nhìn sang Dị Nữ cười hỏi:

“Nàng cảm thấy ai sẽ thành công đầu tiên?”

Dị Nữ đứng ở bên cạnh hắn, mái tóc đỏ rực được gió thổi bay, đôi mắt sắc sảo đánh giá ba nữ nhân trên bầu trời, tự tin trả lời:

“Bảo Lan thành công đầu tiên, Thiên Hà Quyết của Bảo Lan không thua gì công pháp của hai nàng kia, lại sở hữu số lượng lớn đường văn nên chiến lực vượt trội hơn một bậc.”

“Không tệ.” Lạc Nam tán thưởng gật đầu, Dị Nữ không hổ là sắp đột phá Thiên Đạo Hậu Kỳ, thừa khả năng đánh giá mấy cô nàng đang chuẩn bị độ kiếp.

Quả nhiên không ngoài dự đoán...

Khi Bảo Lan điều động Thiên Hà Quyết khiến thiên hàng dị tượng, lại thêm số lượng Ma Văn, Nguyên Văn, Long Văn đều đạt đến con số hàng vạn xuất hiện, không cần đến Đạo Mộc Nhân và Tán Kiếp Phù mà Lạc Nam đưa cho, vẫn thành công vượt qua được Thiên Đạo Kiếp.

Một phần nguyên nhân là vì Bảo Lan nhập đạo theo trạng thái Đối Nghịch Thiên Địa nên khảo nghiệm mà nàng phải đối mặt khá nhẹ nhàng.

Điêu Thuyền và Thánh Linh Thiên Vận cũng nhập đạo Đối Nghịch Thiên Địa, bất quá chiến lực yếu hơn Bảo Lan một bậc nên mỗi nàng đều phải dùng đến một con Đạo Mộc Nhân để ngăn chặn đợt kiếp mạnh mẽ cuối cùng, hơi chút chật vật nhưng vẫn thành công vượt qua.

Mây đen tản đi, ánh nắng phủ xuống ba thân thể mỹ miều giữa bầu trời, khí tức của các nàng chính thức đạt đến Thiên Đạo Cảnh...tuy nhiên vẫn còn chút chưa ổn định.

Còn cần thời gian bế quan củng cố căn cơ.

Ba đôi mắt đẹp nhanh chóng hướng về phía nam nhân, từng người nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh nắng.

Gót chân đạp mây nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn cười nói:

“Công tử, bọn thiếp vượt qua rồi.”

“Ta rất tự hào vì các nàng.” Lạc Nam vòng tay ôm lấy, thưởng cho mỗi nàng một nụ hôn nóng bỏng.

“Kế tiếp đến lượt chàng đúng không?” Thánh Linh Thiên Vận quan tâm hỏi.

“Ừm, các nàng tạm thời lánh đi...quy mô độ kiếp của ta khác biệt, sẽ gây ảnh hưởng đến các nàng.” Lạc Nam nghiêm túc nói.

“Bọn thiếp muốn ở xung quanh canh giữ giúp công tử a.” Điêu Thuyền cắn nhẹ bờ môi.

“Không cần đâu, ta dám đảm bảo dù có kẻ muốn đến gây phiền toái cũng sẽ không dám xen vào nơi độ kiếp của ta.” Lạc Nam cười khổ:

“Các nàng ở trong Phá Đạo Lệnh quan sát là được.”

“Công tử nhất định sẽ bình an vượt qua.” Bảo Lan rất tin tưởng vào hắn, tuy nhiên nàng cũng đem Đạo Mộc Nhân và Tán Kiếp Phù trả lại cho hắn.

Điêu Thuyền cùng Thánh Linh Thiên Vận mỗi người cũng trả lại cho Lạc Nam một Đạo Mộc Nhân và Tán Kiếp Phù.

“Yên tâm đi, mạng của ta rất lớn a.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực.

Phá Đạo Lệnh nâng lên, hắn đem cả Dị Nữ và ba nàng đều thu vào.

Nhận ra Lạc Nam chuẩn bị độ kiếp, ngay cả Đông Hoa và Bích Tiêu đang tập trung bế quan cũng tạm thời tỉnh lại.

“Phu quân, hãy để thiếp nhập vào chàng.” Đông Hoa đề nghị.

“Đừng, lần này ta quyết tâm một mình đối mặt.” Lạc Nam nghiêm túc nói.

Hắn biết Giới Linh vẫn cay mắt mình vì chuyện lần trước, cho nên lần này dự định sòng phẳng với Giới Linh một lần, chấm dứt mọi khúc mắc.

Nếu ngay cả Giới Linh cũng không thể giết hắn, vậy thì phải chấp nhận sự tồn tại của hắn.

Cảm nhận được sự quyết tâm của Lạc Nam, chúng nữ chỉ biết yên lặng cầu nguyện.

Không hề do dự, Lạc Nam thả người bay lên thiên không, băng qua đỉnh cao nhất của Xuyên Hải Liên Sơn.

Đập vào tầm mắt của hắn là một vùng biển đen kịch với màu nước đen như mực, nhìn xa không thấy điểm cuối, ánh mặt trời lại bị dãy núi khổng lồ ngăn cản nên nơi này thậm chí không có ánh sáng chiếu qua, âm u và mờ mịt.

“Không hổ là Vô Linh Chi Hải.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, quả thật là địa phương thích hợp để hắn độ kiếp.

Có Xuyên Hải Liên Sơn ngăn cách từ biển cả lên đến bầu trời, lại thêm hoang vu vắng vẻ...tin rằng sẽ không gây nên sự chú ý.

Lạc Nam thả người bay xuống, kéo dài khoảng cách với dãy núi...

Nhìn Vô Linh Chi Hải lại vô thức nhớ đến Tử Hải giáp biên giới Kiếm Châu, Lạc Nam nở nụ cười tà:

“Con hàng kia năm đó ở Tử Hải hù doạ ta, có cơ hội phải bắt nó một trận.”

So với Tử Hải, Vô Linh Chi Hải này mới thật sự là biển chết, bởi vì quá sâu nên nước biển nhìn từ trên cao xuống thậm chí có màu đen như chứa đựng bóng tối bên dưới.

Bay lượn trên mặt biển mà không có Nguyên Khí hấp thụ, e rằng ngay cả Thần Đạo cũng sẽ có ngày cạn kiệt lực lượng.

Tuy nhiên bởi vì không có nguy cơ tiềm tàng như yêu thú cường đại, nơi này cũng chỉ là một vùng hoang vu hẻo lánh mà thôi, còn chưa được xem là hiểm địa như Tứ Đạo Cổ Lâm.

Không tốn thời gian nữa, Lạc Nam trực tiếp ngồi khoanh chân giữa không trung.

Các tài nguyên Hồn Tu mua từ Cửa Hàng May Mắn lần lượt lấy ra.

Nhưng hắn cũng không có lập tức luyện hoá, ngược lại triệu hoán đi ra một bức hoạ sống động như thật.

Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ.

Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ vừa xuất hiện, toàn bộ tài nguyên đã được nó hút vào bên trong, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được hoà tan vô cùng nhanh chóng, hoá thành một nguồn Hồn Lực khổng lồ, tinh khiết không chút tạp chất.

“Khanh khách...”

Từng tiếng cười yêu mị khiến khớp xương người nghe run rẩy và lỏng lẻo vang lên.

Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ trôi nổi trên đỉnh đầu Lạc Nam, 69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ mà mắt thường có thể thấy rõ lần lượt bước ra từ trong bức hoạ.

Các nàng mỗi một người đều có tuyệt mỹ dung nhan, thân thể được Linh Hồn ngưng thực đến đỉnh điểm không khác nào cơ thể bằng xương bằng thịt, toàn thân trần trụi không mảnh vải che thân hiển lộ những địa phương quyến rũ đầy hấp dẫn.

“Chủ nhân...lâu như thế rồi, bọn thiếp rất nhớ chàng a.”

Nhìn thấy Lạc Nam, từng đôi mắt của các nàng mang theo nhu tình như nước, hé miệng nói ra, thanh âm êm tai đến cực điểm.

“Ừm, lần này nhờ cả vào các nàng.” Lạc Nam nhẹ mỉm cười.

Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hiện tại đã được hắn nâng lên đến Thiên Đạo Hồn Bảo Cực Phẩm, mỗi một nàng bên trong đều có linh trí rất cao, đều có khả năng ngưng tụ linh hồn hiển hoá thành cơ thể.

Hắn thậm chí không cần xuất hồn nhập vào bên trong như trước, ngược lại các nàng ấy có thể tiến ra bên ngoài để trợ giúp hắn tu luyện.

Lạc Nam cũng đặt tên cho các tỷ muội các nàng, lần lượt là Đại Nhi cho đến Lục Cửu Nhi.

“Vậy bọn thiếp không thể để chàng thất vọng rồi.” Đại Nhi liếc mắt nhìn các tỷ muội, thánh thót quát lên:

“Bách Mỹ Phiêu Hồn Trận!”

Đạt thành ăn ý trong một ý niệm, 69 người các nàng dùng Lạc Nam làm trung tâm mà kết trận.

Như một bầy yêu nữ khiêu vũ giữa không gian tạo thành một vòng tròn xung quanh Lạc Nam, từng vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ bắt đầu bạo phát Hồn Lực mà các nàng vừa hấp thụ được.

ẦM.

Một tiếng nổ tung vang lên, Hồn Lực tinh khiết không chút tạp chất hoá thành một cái vòi rồng khổng lồ điên cuồng xoay tròn theo trận pháp kết hợp, như những cơn đại hồng thuỷ bất tận tiến vào Lạc Nam.

Lạc Nam lúc này chẳng cần làm gì cả, tài nguyên đã được các nàng ấy luyện hoá sẳn sàng, thanh long tạp chất, gia tăng công hiệu...vừa nhập vào cơ thể hắn là liền trở thành chất dinh dưỡng cường hoá linh hồn, cường hoá Hồn Đỉnh.

Hắn chỉ thoải mái rên rỉ tận hưởng cảm giác Linh Hồn của bản thân trở nên cường đại hơn, Hồn Nguyệt Ánh bên trong Hồn Đỉnh cũng sung sướng đến mức lim dim đôi mắt đẹp.

Vừa ngắm nhìn Tuyệt Sắc Hồn Cơ nhảy múa, tu vi không ngớt gia tăng.

Hồn Thiên Đạo Sơ Kỳ...

Hồn Thiên Đạo Trung Kỳ...

Nhờ hiệu quả mà Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ mang lại, hắn ngoài ý muốn nhảy vọt thêm một tiểu cảnh giới.

“AAAAAAAAAA...”

Lạc Nam hưng phấn thét dài, không uổng công hắn nỗ lực thăng cấp Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đến như vậy.

Năng lượng bên trong tất cả tài nguyên cạn kiệt, các Hồn Cơ cũng dừng lại động tác nhảy múa.

“Các nàng làm rất tốt.” Lạc Nam tán thưởng nói.

Chúng nữ cười khúc khích, Tam Nhi lớn mật liếm liếm môi:

“Chủ nhân có rảnh hãy vào bên trong, để tỷ muội bọn thiếp hết mình hầu hạ chàng...”

“Nhất định rồi, bất quá không phải lúc này...” Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

OÀNH OÀNH OÀNH...

Vô Linh Chi Hải hình thành những đợt sóng khổng lồ, bầu trời như đang thịnh nộ.

Vô tận mây đen như long quyển gào thét hình thành chín tầng cửu thiên.

Ở trên chín tầng mây đen kịch đó, từng đội quân khổng lồ xuất hiện.

“Chấp Pháp Đạo Giả hình thành quân đội?”

Bích Tiêu, Đông Hoa các nàng ở bên trong Phá Đạo Lệnh thấy cảnh tượng này mà hãi hùng khiếp vía.

Không sai, khác với những lần trước Chấp Pháp Đạo Giả hiện thân với nhân số có hạn.

Lần này vậy mà kéo đến cả một đội quân ngự trị trên bầu trời.

Cảnh tượng hoang đường như thế này, thật sự lần đầu tiên trong lịch sử đột phá cảnh giới.

Lạc Nam nâng lên bàn tay, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đã đem tất cả Hồn Cơ thu lại.

Hắn đem Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ, Phá Đạo Lệnh và Luyện Vũ Giới ném ra thật xa...không muốn chúng nó bị nghiền nát bên trong Thiên Đạo Kiếp khủng bố.

Đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lạc Nam trong mắt hiện lên vẻ tự tin mãnh liệt, trầm giọng nói ra:

“Đến đi!”

...

Cầu mong bình an đến với đồng bào tôi, gửi ngàn vạn cái ôm đến tất cả bà con đang gồng mình chống lũ.

Các quý độc giả có lòng ủng hộ hãy chuyển khoản về Văn phòng Uỷ ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.

Chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.