Chương trước
Chương sau
“Sưu hồn à...”

Lạc Nam nhíu mày.

Sưu hồn chính là một trong những thủ pháp tàn nhẫn nhất của tu sĩ, nạn nhân sẽ bị cường giả mạnh hơn cưỡng ép soi rọi tất cả ký ức ẩn trong linh hồn, nhẹ thì để lại di chứng ảnh hưởng đến căn cơ, nặng thì trọng thương linh hồn có thể dẫn đến cái chết.

Huống hồ bên trong linh hồn của bốn người còn có cấm chế do Thần Đạo Cảnh lưu lại, nếu như cường ngạnh phá tan cấm chế kiểu gì cũng sẽ tạo ra sức tàn phá to lớn, không chết cũng hoá thành kẻ ngu.

Mà thân phận của bốn người đặc thù, cho nên Loạn Long vẫn do dự chưa dám thực hiện, phải trình báo lên Loạn Hoàng Vũ chờ hắn quyết định.

Một khi Loạn Hoàng Vũ chấp nhận sưu hồn bốn tên Thiếu Thần Tử, điều này đã mang ý nghĩa hắn sẳn sàng trở thành kẻ thù sống còn với Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện.

Tuy rằng Loạn Đạo Thần Quốc rất mạnh...nhưng hai đại thế lực kia gộp lại cũng có đến sáu vị Thần Đạo Cảnh toạ trấn, kết thù với bọn hắn không phải chuyện nhỏ, nhất là trong bối cảnh Đạo Quốc đang muốn lôi kéo Đạo Địa về phía mình.

Đứng ở lập trường của Lạc Nam, lẽ ra nên ước gì Loạn Hoàng Vũ sưu hồn bốn tên Thiếu Thần Tử càng sớm càng tốt, như vậy sẽ rất có lợi cho Phá Đạo Hội.

Nhưng như đã nói, bốn tên Thiếu Thần Tử là bị hắn liên luỵ nên mới dính vào chuyện này, ân đền oán trả, hắn không thể để Chân Mật và Khương Lê khó xử khi hai nàng cố gắng tìm cách cứu mạng của hắn.

Cho nên Lạc Nam vẫn quyết định tìm cách cứu bọn hắn trước khi bị sưu hồn.

“Ngươi là Thái Tử, có cách nào tiếp cận nơi giam giữ bọn hắn không?” Lạc Nam hỏi.

“Bẩm chủ công, Đại Nguyên Soái là thúc thúc của ta, có thể thử một lần.” Loạn Nhai hồi đáp.

“Bắt đầu luôn đi! Kẻo phụ thân ngươi hạ quyết định.” Lạc Nam đề nghị.

“Tốt.” Loạn Nhai hít sâu một hơi, nhanh chóng hành động.

...

Loạn Quân Bí Cảnh...

Sau khi Long Phượng Võ Hội gặp sự cố mà kết thúc, đấu trường rộng lớn đã biến mất, nơi này lại trở thành chỗ đóng quân như trước đây, cũng đang là nơi giam giữ bốn tên Thiếu Thần Tử.

KENG!

Thấy Loạn Nhai đến gần, bốn tên lính canh lập tức rút ra trường đao chặn đứng ngay tại lối vào.

“Lớn mật, các ngươi có biết đang rút đao nhắm vào ai không?” Loạn Nhai gầm lên chất vấn, trán nổi gân xanh.

“Bẩm Thái Tử, quân lệnh như sơn, đại nguyên soái đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không được tự ý tiến vào nơi đóng quân trong thời gian này ngoại trừ bệ hạ.” Bốn tên lính canh nghiêm nghị lên tiếng, trong mắt không chút e ngại nào.

Ở toàn bộ Loạn Đạo Thần Quốc, Đại Nguyên Soái là người chấp chưởng toàn bộ quân đội trong tay, quyền hành chỉ thua duy nhất Loạn Đạo Quốc Chủ...bọn hắn tuân theo lệnh của Đại Nguyên Soái, không cần nể mặt Thái Tử điện hạ như Loạn Nhai làm gì.

“Thúc thúc, ngươi chẳng lẽ không thể để ta vào một lần sao?” Loạn Nhai lớn tiếng quát lên, thanh âm vọng khắp bí cảnh.

Xoẹt.

Không gian gợn sóng, thân ảnh Loạn Long khoác chiến bào đã hiện ra.

“Tham kiến Đại Nguyên Soái.” Bốn tên lính canh vội vàng quỳ xuống.

“Các ngươi làm rất tốt.” Loạn Long phất tay, bốn người lập tức lùi về phía sau.

Lúc này ánh mắt nghiêm nghị của Loạn Long mới đảo qua Loạn Nhai, trầm giọng hỏi:

“Thái Tử, ngươi muốn vào bên trong làm gì? Hiện tại đang là thời điểm then chốt, ngươi trở về phủ bế quan tu luyện một thời gian đi.”

“Thúc thúc, ta nghe nói các ngươi dụng hình tra tấn vẫn chưa moi được tin tức nào từ miệng bốn con tin, cho nên mới muốn tự mình thử thẩm vấn bọn chúng.” Loạn Nhai chắp tay nói:

“Thân là Thái Tử của Loạn Đạo Thần Quốc, ta cảm thấy nên ra sức một chút.”

“Ngươi có biện pháp gì?” Loạn Long nhíu mày.

Hắn đã thử tra tấn cơ thể và cả linh hồn, nhưng bốn tên Thiếu Thần Tử dù nhiều lần xém chết đi sống lại vì đau đớn vẫn khăng khăng bản thân vô tội, không biết vì sao Chân Mật và Khương Lê mất tích bí ẩn.

Điều này khiến hắn cũng chẳng còn biện pháp, chỉ đành đợi lệnh từ đại ca của mình.

“Thúc thúc có điều không biết, trong thời gian qua ta có theo đuổi Hoạ Thuỷ của Tam Đạo Môn, từ miệng của nàng biết được một ít thông tin ở Đạo Địa, nói không chừng hữu dụng.” Loạn Nhai dựa vào lời Lạc Nam căn dặn mà đáp lại, ánh mắt hiện lên vẻ mưu mô:

“Nếu uy hiếp và tra tấn không thành công, vậy chúng ta có thể thay đổi kế hoạch, dụ dỗ chẳng hạn?”

“Ồ...” Loạn Long ánh mắt loé lên một tia hứng thú:

“Nói thử xem nào!”

“Ví như tên Võ Lân kia, hắn là người cực kỳ háo sắc, từng chính miệng tuyên bố muốn chiếm hết mỹ nhân trên Đạo Địa Tiên Bảng.” Loạn Nhai cười lạnh nói:

“Mà mỹ nhân ở Đạo Quốc ta cũng không thiếu, biết đâu lại khiến hắn động tâm?”

Loạn Long thầm nghĩ cũng hợp lý, dù sao thì không đến mức bất đắc dĩ, hắn tin rằng đại ca cũng sẽ không muốn kết thù với Chân Võ Thần Cung và Đạo Hành Điện.

“Được rồi, ngươi theo ta tiến vào!” Loạn Long vung tay chụp lấy bả vai của Loạn Nhai, trực tiếp na di không gian.

Rất nhanh, hai người đã đến một cái trướng bồng, nơi bốn người Võ Long đang trần trụi như nhộng bị xích chẳng khác nào chó chết, trên người đầy rẫy các vết thương, hai mắt vô thần mệt mỏi.

Loạn Nhai nhíu nhíu mày, Loạn Long đi kè kè phía sau lưng hắn một tấc không rời, quả thật là cẩn trọng đến cực điểm.

Hơn nữa những sợi xiềng xích đang trói lấy bọn hắn lại càng là Thần Đạo Quy Tắc của Loạn Long kết thành, định trụ vào không gian, không dễ dàng phá huỷ.

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Loạn Long chú ý đến vẻ mặt Loạn Nhai mất tự nhiên, vậy mà quyết đoán chụp thẳng tay vào mặt hắn.

“Thúc thúc...” Loạn Nhai biến sắc.

Loạn Long dùng Thần Đạo Quy Tắc cưỡng ép bấu chặt vào mặt Loạn Nhai, muốn tìm kiếm xem có mặt nạ hay thứ gì tương tự, thậm chí Thần Đạo Quy Tắc còn quét khắp cả người Loạn Nhai xem thử có che giấu thứ gì bất thường.

Loạn Nhai nhanh trí bùng phát Loạn Đạo Lĩnh Vực: “Thúc thúc chẳng lẽ ngay cả ta cũng không tin?”

Thấy hắn sử dụng Loạn Đạo Lĩnh Vực, quả nhiên nghi ngờ trong lòng Loạn Long tan biến tám chín phần, buông tay ra gật gù:

“Đừng trách thúc thúc, hiện tại thận trọng là nên, ta sợ có kẻ gian giả mạo thành ngươi.”

Lạc Nam quan sát tất cả âm thầm chửi má nó, cũng may Phá Đạo Lệnh có Quy Tắc của Sư Bá tạo thành nên không bị Loạn Long phát hiện, bằng không vừa rồi nguy hiểm.

Hơn nữa Loạn Nhai phản ứng cũng rất nhanh, Loạn Long chưa kịp kiểm tra bên trong Linh Hồn hắn đã nhìn thấy Loạn Đạo Lĩnh Vực nên đã giảm bớt nghi ngờ.

“Hừ...” Loạn Nhai ra vẻ bất mãn hừ một tiếng, bước đến ngồi xuống trước mặt Võ Long đám người, nhếch mép nói:

“Các ngươi sắp bị phụ hoàng của ta sưu hồn, đến lúc đó mọi che giấu cũng phải bại lộ ra mà thôi.”

“Chi bằng hiện tại ngoan ngoãn lập công chuộc tội, bổn thái tử có thể ban thưởng mỹ nhân, tài nguyên phong phú.”

“Khốn nạn, chúng ta đã nói không biết.” Võ Long phỉ nhổ một ngụm, ánh mắt oán độc nhìn trừng trừng:

“Chuyện hôm nay Chân Võ Thần Cung sẽ không quên.”

“Các ngươi thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Loạn Nhai cười tà.

“Mẹ kiếp, quan hệ giữa ta và Chân Mật cũng không thân thiết như ngươi tưởng tượng, chuyện của nàng, tung tích của nàng ta làm sao nắm rõ?” Võ Lân nộ hống.

Loạn Long ánh mắt híp lại, trước đó bọn hắn cũng nhiều lần lặp đi lặp lại vấn đề này đều nhận được một đáp án, nhìn dáng vẻ của mấy tên này không giống nói dối.

Nhưng sự mất tích của hai nữ nhân lại ngay thời điểm xảy ra bạo loạn, quá mức trùng hợp, nếu nói không có liên quan gì thì rất khó tin...

“Thế các ngươi thử nhớ lại xem, gần đây có chuyện gì kỳ lạ giữa hai nữ nhân đó hay không?” Loạn Nhai vừa dụ dỗ vừa hỏi:

“Nếu cung cấp thông tin hữu ích, bổn thái tử sẽ tạo điều kiện cho các ngươi dễ chịu hơn, có mỹ nhân hầu hạ, có tài nguyên trị thương...không cần tiếp tục bị tra tấn khổ sở.”

“Kỳ lạ?” Mấy người nhíu mày.

“Phi, ta không nói, chuyện của Chân Võ Thần Cung từ bao giờ phải tiết lộ cho người ngoài?” Võ Long gằn giọng quát.

Đôi huynh đệ song sinh cũng đầy mặt kiêu ngạo không thèm để ý.

“Thế còn ngươi thì sao đây?” Loạn Nhai cười tủm tỉm hỏi Võ Lân.

“Quả thật là có phần kỳ quặc...” Võ Lân nhíu nhíu mày.

“Hử?” Loạn Long như nhận ra manh mối.

“Câm miệng.” Võ Long phẫn nộ trừng mắt nhìn đệ đệ.

“Ngươi mới phải câm!” Loạn Nhai hung hăng đấm vào mồm Võ Long khiến hắn răng môi lẫn lộn, lại ôn hoà nhìn Võ Lân chờ đợi.

“Nói hoặc tiếp tục bị tra tấn.” Loạn Long ánh mắt đầy uy hiếp.

“Thật ra cũng không có gì...trước đây quan hệ giữa Khương Lê và Chân Mật như nước với lửa, gặp là gây sự đánh nhau, nhưng gần đây lại thân thiết quá mức bình thường, còn hay đi cùng với nhau.” Võ Lân có sao nói vậy:

“Hơn nữa Chân Mật còn tìm được một tên tuỳ tùng bí ẩn, kẻ này chiến lực rất khá, lại còn sở hữu chiến thú mạnh mẽ như Dương Lực Thánh Sơn Thú.”

“Tên tuỳ tùng? Có chuyện như thế sao?” Loạn Long quả nhiên bị hấp dẫn, lập tức bước đến.

Trước đây hắn chỉ chú tâm điều tra về những người có thân phận và địa vị như Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ, chẳng quá lưu tâm những tiểu nhân vật như thuộc hạ...lại không ngờ bỏ qua một manh mối quan trọng.

“Đúng vậy, tên tuỳ tùng đó thân thiết với Chân Mật vượt mức cần thiết...ta và đại ca thậm chí định tìm thời điểm thích hợp giết hắn nhưng chưa có cơ hội.” Võ Lân nghiến răng nghiến lợi hồi đáp.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chuyện này bất thường, nhất định là có liên quan đến tên tuỳ tùng kia.

“Ngươi mau miêu tả rõ hơn về tên tuỳ tùng đó, thậm chí vẽ hắn ra cho bổn nguyên soái!” Loạn Long bước đến túm cổ Võ Lân, hiển nhiên đã đánh hơi được điểm bất thường.

“Chính là lúc này!”

Nhân lúc Loạn Long sơ hở, Lạc Nam gầm lên một tiếng.

Loạn Thanh Quân không do dự chút nào, ở trong Phá Đạo Lệnh bóp nát một tấm Lệnh Bài.

Lệnh Bài phát nổ, hư ảnh mơ hồ của Loạn Hoàng Vũ hiện ra, thô bạo đấm ra một quyền khủng bố.

Loạn Đạo Thần Quyền!

Loạn Long cảm giác được nguy cơ trí mạng, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, lại ngay lúc hắn lơ là không lưu thủ.

ĐÙNG!

Một quyền toàn lực của Thần Đạo Viên Mãn giáng xuống.

RĂNG RẮC...

Chiến giáp cao cấp trên người Loạn Long vỡ vụn, mà hắn càng là như đạn pháo bị trấn thẳng xuống lòng đất, xương cốt, tất cả đều nát bấy...

Hiển nhiên là đã trọng thương.

Vừa rồi chính là một kích mà Loạn Hoàng Vũ đưa cho Loạn Thanh Quân phòng thân trước đây, không ngờ hiện tại lại trở thành thứ giúp cho Lạc Nam cướp người.

“Nhanh chóng rời đi, ta vừa dùng xong một kích, đại ca chắc chắn sẽ cảm nhận được!” Loạn Thanh Quân gấp gáp nói.

Lạc Nam không hề do dự nhảy khỏi Phá Đạo Lệnh, Lạc Hồng Kiếm hiện ra, Bá Đạo Quy Tắc dung hợp Loạn Đạo Kiếm Khí trảm thẳng vào đám xiềng xích đang trói lấy đám người Võ Long.

Cũng may khi Loạn Long trọng thương, đám xiềng xích này cũng theo đó mà suy yếu, Lạc Nam miễn cưỡng vẫn có thể chém nát chúng nó.

KENG KENG KENG...

Xiềng xích lần lượt sụp đổ.

Gọn gàng dứt khoát, đem mấy tên này thu vào trong Luyện Vũ Giới.

“Đi!” Lạc Nam triệu hoán Tiểu Tinh, mở ra Thời Không Môn.

GÁY!

Tiểu Tinh quyết đoán thi triển Bá Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Thời Không Môn để cường ngạnh băng qua Loạn Quân Bí Cảnh, dịch chuyển càng xa càng tốt.

“Cút trở lại cho trẫm!”

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm kinh nộ vang lên chấn đến Loạn Quân Bí Cảnh như sắp nát bấy.

Loạn Hoàng Vũ cảm nhận được động tĩnh quyết đoán hàng lâm, khí thế bá đạo càn quét tất cả, áp bách khiến tất cả quân lính run lên lẩy bẩy.

“Ngươi mau cản đường, có chết cũng phải cản cho ta!” Lạc Nam sắc mặt khó coi hạ lệnh cho Loạn Nhai.

“Tuân lệnh chủ nhân.”

Loạn Nhai lúc này chẳng khác nào con rối, lập tức triệu hoán cả Chí Tôn Pháp Tướng.

Đan điền của hắn phình to, Chí Tôn Pháp Tướng của hắn điên cuồng ngưng tụ lực lượng.

Bằng vào chiến lực của hắn, cách duy nhất để cầm chân một vị Thần Đạo Cảnh Viên Mãn chỉ có thể là tự bạo mà thôi.

Đã bị Bá Đạo Quy Tắc khống chế, Loạn Nhai sẳn sàng chết vì Lạc Nam.

“BẠO!”

Hắn ngửa đầu thét dài, cùng Chí Tôn Pháp Tướng lao thẳng lên bầu trời nghênh đón Loạn Hoàng Vũ.

Loạn Hoàng Vũ đang sát khí đằng đằng lao đến, mắt thấy sắp tóm được con chuột Lạc Nam, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.

Hắn chứng kiến nhi tử của mình đang tự bạo lao về phía mình.

Trong lúc nhất thời, trong lòng thịnh nộ như sắp phát điên.

“Hỗn trướng!” Loạn Hoàng Vũ cất giọng gầm thét, rất muốn mặc kệ Loạn Nhai mà truy bắt đối tượng.

Nhưng mà hắn có thể hy sinh muội muội lại không nỡ hy sinh nhi tử, đặc biệt Loạn Nhai càng là kẻ có thể kế thừa được hắn...

Thần Đạo Quy Tắc cuồn cuộn tiến ra phong ấn Loạn Nhai, ép ngược lực lượng đang sẳn sàng tự bạo của nhi tử trở về.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như thế, Bá Đạo Quy Tắc ẩn giấu trong linh hồn của Loạn Nhai theo điều động của Lạc Nam mà đột ngột tự kích nổ.

PHỐC!

Loạn Nhai thất khiếu chảy máu, linh hồn trọng thương, tại chỗ bất tỉnh nhân sự.

Bá Đạo Quy Tắc đã tự huỷ, đây là cách duy nhất để huỷ hoại linh hồn của Loạn Nhai, không để hắn nhớ được toàn bộ những việc đã làm trong thời gian bị khống chế vừa qua.

Bằng không một khi Bá Đạo Quy Tắc bị Loạn Hoàng Vũ giải trừ thành công, Loạn Nhai sẽ trở thành kẻ địch, hơn nữa hắn còn chỉ ra Cầm Dao Nhã, Hoạ Thuỷ, Thiên Khả đám người có liên quan đến chuyện lần này.

Lạc Nam đương nhiên không cho phép điều đó xảy ra, Loạn Nhai vốn chỉ là địch nhân bị hắn thao túng, hắn chẳng cần bận tâm đến tính mạng của kẻ này, cùng Tiểu Tinh lao vọt vào Thời Không Môn biến mất.

“AAAAAAAAAAAA...”

Loạn Hoàng Vũ bị Loạn Nhai làm chậm một nhịp, phẫn nộ ngửa đầu nộ hống.

Lại cảm giác được linh hồn của nhi tử sắp tan thành từng mảnh, nếu không cứu trị kịp thời chỉ có con đường chết.

Hai mắt hắn đỏ ngầu như máu, khoanh chân ngồi xuống dùng Thần Đạo Quy Tắc ổn định thương thế cho Loạn Nhai, giọng điệu căm hận vang vọng khắp chốn:

“Cứ chạy đi! Các ngươi vẫn chỉ là những con chuột trốn trong Đạo Quốc, trẫm dù lật tung mọi ngõ ngách cũng phải moi ra!”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.