Chương trước
Chương sau
“Có chuyện gì thế các vị?”

Lạc Nam giật mình, ra vẻ thức tỉnh khi đang tập trung tu luyện.

“Hừ, vì sao ngươi không mở cửa? Không nghe thấy Tam Hoàng Tử tuyên bố sao?” Một đám thị vệ hùng hổ xông vào lục soát.

“Ta vừa mới bế quan, nào biết chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam ra vẻ tức giận:

“Đây là đạo đãi khách của Loạn Đạo Thần Quốc sao?”

“Ngươi là ai? Tại sao tu vi chỉ là Đại Đạo Cảnh?” Cảm ứng được khí tức của Lạc Nam, một vị cường giả Thiên Đạo của phủ hoàng tử chất vấn.

Các Thái Tử, Công Chúa hầu hết đều có tu vi Thiên Đạo, lúc này lòi ra một tên Đại Đạo Cảnh thật là kỳ quái.

“Hắn là tuỳ tùng của ta.” Chân Mật ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền tiến vào:

“Các ngươi có vấn đề gì với hắn?”

“Thì ra là người của Thiếu Thần Nữ Chân Võ Thần Cung.” Vị cường giả thái độ nghiêm nghị:

“Chúng ta cần rà soát người hắn, vừa rồi chỉ có duy nhất kẻ này không mở cửa, chúng ta hoài nghi hắn che giấu thích khách.”

“Dựa vào cái gì? Là các ngươi mời bọn ta đến đây dự yến tiệc, cũng không phải do chúng ta tự đến, lúc này lại quy chụp tội lên đầu chúng ta?” Chân Mật phẫn nộ quát.

Nàng biết trên thân Lạc Nam có Phá Đạo Lệnh cũng như những bí mật không thể bại lộ, dù hắn không che giấu thích khách thì vẫn không thể để đám người này kiểm tra được.

“Tiểu thư yên tâm, cây ngay không sợ chết đứng, cứ để bọn hắn kiểm tra là được.” Lạc Nam hướng Chân Mật ra hiệu cho nàng yên tâm.

Hắn đã đem Phá Đạo Lệnh giấu vào Linh Giới Châu, dù là Thiên Đạo Cảnh cũng không đủ tư cách nhìn thấu đan điền của hắn.

Thấy Lạc Nam thoả hiệp như vậy, thái độ của đám người phủ hoàng tử cũng trở nên dịu đi.

Đích thân vị cường giả Thiên Đạo Cảnh đến bên cạnh Lạc Nam dùng Thần Thức thăm dò từng ngõ ngách từ trên xuống dưới, chợt nhíu mày nói:

“Lấy pháp bảo không gian của ngươi ra.”

Lạc Nam nhún nhún vai, lấy ra một quả cầu, chính là Thiên Đạo Bảo chuyên dùng cho thể tu - Luyện Vũ Giới.

“Bên trong chắc chắn có người, lão phu cảm ứng được khí tức sinh mệnh.” Cường giả phủ hoàng tử trầm giọng nói.

“Đương nhiên là có người, hắn là chiến thú của ta không được sao?” Lạc Nam lạnh lùng hừ một tiếng.

Luyện Vũ Giới sáng lên...

RỐNG!

Theo một tiếng thú gầm vang dội, Dương Lực Thánh Sơn Thú trong hình dạng bản thể uy nghi hiện thân, hai mắt hung tợn đảo mắt nhìn toàn trường.

“HỰ...”

Vị cường giả phủ Tam Hoàng Tử giật mình, sợ hãi liên tục lùi bước về phía sau.

Vừa rồi hắn cảm giác được nguy hiểm tột độ, dường như con hung thú này có thể dễ dàng xé tan mình thành từng mảnh.

“Đây là...” Ánh mắt vô số người đang theo dõi loé lên dị sắc:

“Dương Lực Thánh Sơn Thú!?”

Đây chính là Thiên Địa Dị Chủng nổi tiếng với lực công kích hàng đầu, giống loài cực kỳ quý hiếm...

“Không ngờ tên này còn giấu một chiến thú cường đại như thế bên người.” Chân Mật, Khương Lê mấy nữ khẽ hừ, thầm nghĩ tên này còn giấu bao nhiêu ác chủ bài?

Ở cách đó không xa, Hoạ Thuỷ híp mắt lại như cười như không, bên cạnh còn có Cầm Dao Nhã hơi suy tư.

Tuỳ tùng của Chân Mật lại sở hữu chiến thú khủng bố như Dương Lực Thánh Sơn Thú, một tuỳ tùng lại có được nội tình như vậy, Chân Mật rốt cuộc có bản lĩnh gì?

Hay nói đúng hơn là, nàng tìm một tên tuỳ tùng như vậy ở đâu?

“Thế nào? Không có gì khả nghi chứ?” Lạc Nam híp mắt nói:

“Ngay cả không gian pháp bảo của ta cũng để các vị kiểm tra rồi...”

“Quả thật là như vậy, có vẻ chỉ là hiểu lầm.” Vị cường giả Thiên Đạo Cảnh của phủ hoàng tử nhẹ gật đầu, tuy rằng vô tình phát hiện Dương Lực Thánh Sơn Thú quý hiếm...nhưng thích khách trước đó bọn họ truy đuổi không phải là yêu tộc.

Thế là cả đám nhao nhao phân tán, tiếp tục đi các gian phòng khác kiểm tra.

Lạc Nam nhún nhún vai, đang định đem Dương Lực Thánh Sơn Thú thu hồi, đã nghe một thanh âm trầm thấp:

“Khoan đã!”

“Hả?” Lạc Nam nhướn mày, bởi vì kẻ vừa lên tiếng chính là Hiên Viên Tử.

Chỉ thấy Hiên Viên Tử bước đến, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Dương Lực Thánh Sơn Thú nói:

“Vị tiểu hữu này, có thể đem chiến thú của ngươi bán lại cho bổn thái tử không?”

Lạc Nam âm thầm cười lạnh, con hàng này lần trước bị mình giết chết toạ kỵ nên lúc này có ý đồ với Dương Lực Thánh Sơn Thú đây mà.

Hắn suy nghĩ quả thật không sai, Hiên Viên Tử từ khi bị mất Sư Lân Đế Thú vẫn luôn muốn tìm một toạ kỵ khác để thay thế, nhưng tầm mắt của hắn quá cao, Sư Lân Đế Thú đã thảm bại...hắn liền muốn tìm một chiến thú khác cường đại hơn cả Sư Lân Đế Thú.

Hiện tại chứng kiến Dương Lực Thánh Sơn Thú uy phong dũng mãnh, khí tức vững vàng trầm ổn như sơn nhạc liền động tâm vô cùng, thầm nghĩ phải bằng mọi giá đạt được nó.

Nếu có được Dương Lực Thánh Sơn Thú, hắn muốn xem thử con Huyết Dị Yêu Hoàng kia làm sao đủ khả năng đối nghịch?

Đáng tiếc Hiên Viên Tử không biết rằng chủ nhân của Dương Lực Thánh Sơn Thú và Huyết Dị Yêu Hoàng là một người.

Lạc Nam mặc kệ Hiên Viên Tử, ung dung đem Dương Lực Thánh Sơn Thú thu hồi.

Thấy thái độ dửng dưng của hắn, Hiên Viên Tử âm thầm phẫn nộ, cho rằng tên vô tri tiểu nhi này không biết thân phận của mình, liền trầm giọng nói:

“Ta chính là Hiên Viên Thái Tử, nếu ngươi chịu bán cho ta Dương Lực Thánh Sơn Thú, bổn thái tử không để ngươi phải thất vọng.”

Lạc Nam nghe vậy liền gật gù, đưa mắt nhìn hắn nói:

“Ta nghe đồn Bá Chủ của Ngũ Châu Tứ Vực sở hữu một con Bá Kỵ Long Mã uy phong lẫm lẫm, nếu ngươi mang Bá Kỵ Long Mã đến đây, ta liền đổi Dương Lực Thánh Sơn Thú cho ngươi.”

“PHỐC!”

Lời vừa nói ra, Chân Mật, Hoạ Thuỷ cùng Khương Lê xém chút phun ra một ngụm, ánh mắt quỷ dị xem lấy hắn.

Cái tên này không phải đang tự mình khoe khoang sao?

Mà những người khác thì đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt không biết trời cao đất dày đánh giá Lạc Nam.

Cái tên này có biết mình đang nói gì không? Vị Bá Chủ kia tuy rằng tuổi tác còn trẻ nhưng có cả một Phá Đạo Hội sừng sững chống lưng, ngay cả Thần Đạo Cảnh muốn ra tay với hắn cũng chưa chắc có thể làm được.

Dù Hiên Viên Tử lợi hại đến đâu đi chăng nữa, khả năng cướp được Bá Kỵ Long Mã gần như bằng không.

Hiên Viên Tử nghe cái giá này khoé miệng cũng là giật giật, thầm nghĩ nếu như bổn thái tử đoạt được Bá Kỵ Long Mã, vậy còn cần gì Dương Lực Thánh Sơn Thú của ngươi?

Dương Lực Thánh Sơn Thú tuy rằng lợi hại...nhưng vẫn kém hơn Bá Kỵ Long Mã thanh danh hiển hách a.

“Thế này đi, bổn thái tử dùng một quả trứng Chân Long và một quả trứng Chân Phượng đổi với Dương Lực Thánh Sơn Thú, ngoài ra còn tặng kèm hai kiện Thiên Đạo Bảo.” Hiên Viên Tử phất tay nói.

Toàn trường âm thầm gật đầu, không hổ là Hiên Viên Thái Tử, cái giá đưa ra như vậy đã rất phong phú.

Đáng tiếc Lạc Nam ngay cả nghe cũng không thèm, trở về trong phòng đóng cửa lại.

“Ngươi...” Hiên Viên Tử thấy kẻ này dám không nể mặt mình, bàn tay siết chặt.

“Thế nào? Thái Tử chẳng lẽ muốn động thủ cướp đoạt?” Chân Mật ánh mắt sắc bén nhìn lấy hắn.

“Bổn thái tử đương nhiên sẽ không thấp hèn như vậy.” Hiên Viên Tử nhún vai:

“Một con Dương Lực Thánh Sơn Thú mà thôi, bổn thái tử có thể tìm toạ kỵ khác cường đại hơn.”

“Vậy thì tốt.” Chân Mật ra vẻ hài lòng gật đầu.

Mà lúc này, một đám thị vệ và cường giả sắc mặt trở nên vô cùng khó coi tiến đến bên cạnh Tam Hoàng Tử - Loạn Diễn bẩm báo:

“Bẩm hoàng tử, tìm không thấy tung tích thích khách.”

“Sao lại có chuyện như thế?” Loạn Diễn lạnh lùng nói:

“Rõ ràng kẻ đó đã chạy trốn vào khu vực này, Trận Pháp lập tức phong toả không gian...”

“Thưa Hoàng Tử, chúng ta dám đảm bảo không có bất kỳ một sự sống nào lọt ra khỏi phạm vi Trận Pháp.” Mấy vị Chiến Trận Sư tự tin khẳng định.

“Hoàng tử, có khi nào đối phương dùng chiêu ve sầu thoát xác, thực chất bản thể đã trốn ra khỏi phủ hoàng tử hay không?” Một vị trưởng lão dò hỏi.

“Không có khả năng, xung quanh phủ hoàng tử có Thần Đạo Quy Tắc cảm ứng, kẻ đó trừ khi là Thần Đạo Cảnh...bằng không đừng mơ thoát ra khi Thần Đạo Quy Tắc đã kích hoạt.” Loạn Diễn ánh mắt híp lại, hắn không tin tên thích khách kia có thể qua mặt cả Thần Đạo Quy Tắc.

“Như vậy tính sao đây? Chúng thuộc hạ thật sự đã tìm đủ mọi cách, lục soát vô cùng cẩn thận rồi.” Đám Thiên Đạo Cảnh hai mặt nhìn nhau.

“Việc này...” Loạn Diễn như nghĩ đến điều gì, liền hướng về một vị nam tử xinh đẹp tuyệt mỹ, dung mạo khiến nữ nhân cũng phải ghen tị lên tiếng:

“Huyễn Tượng Thái Tử, xin nhờ huynh thay ta bói một quẻ, tìm ra tung tích con chuột nhắt kia được không?”

Ánh mắt của toàn trường liền lập tức hội tụ về phía Huyễn Huyền Cơ, Thái Tử của Huyễn Tượng Thần Quốc đeo khăn che mắt, được xưng tụng là nhân vật có thể nắm bắt sao trời soi rọi quá khứ vị lai đầy hư huyễn.

Huyễn Huyền Cơ chau mày, liền chắp tay nói: “Đây là chuyện riêng tư của Loạn Đạo Thần Quốc, ta không nên xen vào mới đúng.”

“Bổn hoàng tử biết mỗi lần dò thám thiên cơ sẽ tiêu hao cái giá rất lớn.” Loạn Diễn ân cần lên tiếng:

“Nhưng nếu như Huyễn Tượng Thái Tử có thể giúp đỡ tìm ra thích khách, vậy Loạn Đạo Thần Quốc sẽ thiếu nợ ngươi một ân tình.”

“Loạn Đạo Thần Quốc nợ ta một ân tình?” Huyễn Huyền Cơ giật mình:

“Tên thích khách kia đáng giá thế sao?”

Nếu chỉ là ân tình của Tam Hoàng Tử, Huyễn Huyền Cơ sẽ không thèm để ý...nhưng nếu là ân tình của Loạn Đạo Thần Quốc thì khác a, ngay cả Thần Đạo Cảnh cũng phải động lòng.

“Thích khách kia đột nhập ra tay với bổn hoàng tử, muốn bức bổn hoàng tử thông tin về Vô Minh Mộ Địa.” Loạn Diễn truyền âm:

“Ngươi hiểu tầm quan trọng của Vô Minh Mộ Địa với Loạn Đạo Thần Quốc chứ hả?”

Huyễn Huyền Cơ giật mình, liền nghiêm nghị chắp tay:

“Nếu đã như thế, bổn thái tử nguyện ý thử một lần.”

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của toàn trường, Huyễn Huyền Cơ thả người lơ lửng giữa không trung...

“Huyễn Tượng Thái Tử ra tay, thích khách kia sợ rằng khó mà thoát khốn.”

Thấy cảnh tượng này, một số vị Thái Tử, Công Chúa đã khẳng định thích khách chắc chắn sẽ bị bắt giữ.

Chỉ thấy Huyễn Huyền Cơ một tay kết ấn...

Khoảnh khắc đó, mái tóc như thiên hạ của hắn không gió tự bay...

Bầu trời vào đêm đột ngột loé lên vô số ngôi sao sáng rực, khoảng cách giữa biển sao mênh mông đó như ngày càng rút ngắn lại với thế gian.

Huyễn Huyền Cơ đứng giữa biển sao, toàn bộ ánh sáng từ các ngôi sao đều chiếu rọi vào hắn, lấy hắn làm trung tâm...

Thiên Cơ Chi Lực lúc này vận chuyển, đám đông có thể nhìn thấy dòng chảy thời gian và không gian đang uốn lượn xung quanh thân thể Huyễn Huyền Cơ, tập hợp với cả Tinh Thần Chi Lực sáng rực từ bầu trời...

“Mượn ánh sao chỉ đường dẫn lối, nhìn ngó một góc thiên cơ huyền ảo...”

Huyễn Huyền Cơ mở miệng đầy thành kính, trong lòng bắt đầu động ý niệm về tên thích khách vừa trốn chạy bên trong phủ Tam Hoàng Tử.

Bên trong phòng, Phá Đạo Lệnh của Lạc Nam giấu trong đan điền bỗng nhiên lấp loé lên một tia sáng.

“PHỐC!”

Huyễn Huyền Cơ phun máu giữa bầu trời, toàn bộ ngôi sao vây quanh vỡ nát, dòng chảy luân hồi băng liệt.

Trước sự chấn kinh của đám đông, Huyễn Huyền Cơ như diều đứt dây rơi rụng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Hiên Viên Tử giao tình khá tốt với hắn lập tức tiến đến kiểm tra, sắc mặt kịch biến:

“Trọng thương linh hồn rồi!”

“Hít...” Toàn trường hít một ngụm khí lạnh.

“Trời ạ.” Loạn Diễn cũng hãi hùng khiếp vía.

Không ai ngờ được Huyễn Huyền Cơ đường đường Thái Tử của Huyễn Tượng Thần Quốc tinh thông thiên cơ đạo, nắm giữ khả năng dò thám quá khứ vị lai lại thê thảm như vậy chỉ vì muốn tìm kiếm tung tích một thích khách.

Thích khách này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chú ý đến động tĩnh bên ngoài, Lạc Nam lắc đầu thở dài...

Thích khách là thần thánh phương nào không biết, chỉ biết rằng hiện tại y đã trốn vào Phá Đạo Lệnh.

Mà Phá Đạo Lệnh chính là hàng do sư bá nghịch thiên của hắn luyện ra, bên trong nó chứa đựng một tia quy tắc của nàng.

Quy tắc chi lực của sư bá, nhân vật có thể khiến Giới Linh phải tạm thời nhượng bộ...Lạc Nam không dám tưởng tượng nó cường hoành đến mức nào.

Huyễn Huyền Cơ muốn xuyên qua quy tắc chi lực như thế để tìm kiếm vị trí của thích khách khác nào tự tìm đường chết đâu?

Đừng nói là Huyễn Huyền Cơ thỉ là Thiên Đạo Cảnh, dù là phụ thân của hắn Huyễn Tượng Đạo Chủ đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể thành công.

Khi nhìn thấy Huyễn Huyền Cơ hành động, Lạc Nam đã sớm lường trước kết quả này, cũng không bất ngờ lắm.

Chỉ là hơi đáng tiếc Huyễn Huyền Cơ không bạo thể chết luôn thì đỡ được chút ít phiền toái...

Hắn không biết rằng trên thân của Huyễn Huyền Cơ cũng có Thần Đạo Quy Tắc của Huyễn Tượng Đạo Chủ hộ thể, bằng không vừa rồi đã sớm thần hình câu diệt.

Nhưng ngay cả Thần Đạo Quy Tắc của Huyễn Tượng Đạo Chủ cũng vô pháp giúp nhi tử của hắn bình an vô sự, có thể thấy mức độ phản phệ là khủng bố như thế nào.

“Đáng hận, còn không mau trị liệu cho hắn?” Hiên Viên Tử phẫn nộ nhìn Loạn Diễn gầm thét, đưa tay nâng đỡ Huyễn Huyền Cơ đang hấp hối như cá chết.

Loạn Diễn lúc này cũng đầy đầu mồ hôi, Huyễn Huyền Cơ là Thái Tử cũng là người kế thừa của Huyễn Tượng Thần Quốc...nếu hắn xảy ra chuyện không may ở đây, Huyễn Tượng Thần Quốc chắc chắn sẽ cùng Loạn Đạo Thần Quốc trở mặt.

Tuy rằng Huyễn Tượng Thần Quốc không sánh bằng Loạn Đạo Thần Quốc, nhưng nếu như Huyễn Tượng Thần Quốc vì bất mãn mà đầu nhập vào Hiên Viên Thần Quốc hòng giúp cho Hiên Viên Thần Quốc chiếm lấy vị trí số một tại Đạo Quốc...

Hậu quả đó Loạn Diễn có mười cái mạng cũng gánh không nổi.

Trong lúc nhất thời, Loạn Diễn âm thầm hối hận vì đã nhờ vả Huyễn Huyền Cơ dò thám thiên cơ, cũng không còn tâm trạng tìm kiếm thích khách.

Ra hiệu cho các trưởng lão và thị vệ canh gác cẩn thận, đích thân Loạn Diễn mang theo Huyễn Huyền Cơ rời khỏi phủ hoàng tử, nhờ Luyện Dược Sư cao cấp trong hoàng cung trị liệu.

Toàn trường lâm vào tĩnh lặng, các vị Thái Tử, Công Chúa chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ:

“Rốt cuộc còn yến tiệc hay không đây?”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.