Chương trước
Chương sau
“Nữ nhân này chẳng lẽ là Loạn Đạo Quận Chúa?”

Nhìn bóng dáng ấy đạp không khuất xa phía chân trời, Lạc Nam vuốt cằm suy tư.

Theo hắn tìm hiểu, Loạn Đạo Quận Chúa là muội muội của Loạn Đạo Quốc Chủ, là thân nữ nhi tu vi ở mức độ Thiên Đạo và cũng là đệ nhất yêu nghiệt tại Đạo Quốc, ngay cả Hiên Viên Tử với khả năng vòng lặp vô hạn cũng không sánh bằng nàng.

Khi tiếp xúc với Hiên Viên Tử ở Độ Đạo Môn, hắn ta không thể mang đến cho Lạc Nam cảm giác như vừa rồi nữ tử kia mang lại, vậy nên Lạc Nam suy đoán nàng có khả năng là Loạn Đạo Quận Chúa...

“Nữ nhân vừa rồi có vẻ không đơn giản, hạn chế trêu chọc nàng ta.” Bích Tiêu trong Phá Đạo Lệnh lên tiếng nhắc nhở.

Lạc Nam giật mình, xem ra ngay cả Bích Tiêu cũng cảm giác được sự bất phàm của nữ nhân kia chứ không riêng gì hắn.

“Thôi kệ vậy, dù sao đôi bên không thù không oán.” Hắn vuốt vuốt cằm.

Thời Không Môn lại mở ra, Lạc Nam thần không biết quỷ không hay trở về khách điếm.

Nào ngờ vừa mới bước ra, hắn sửng sốt nhìn thấy Chân Mật đang lười biếng nằm ở trên giường của mình, đôi chân dài miên mang vắt chéo triển lộ từng tấc da thịt trắng nõn không chút tỳ vết.

“Ồ...vừa ra ngoài một chút đã đột phá tiểu cảnh giới, chậc chậc...yêu nghiệt.” Chân Mật cảm thán đánh giá hắn.

“Nàng vào đây làm gì?” Lạc Nam hỏi.

“Hừ, đừng quên hiện tại ngươi là tuỳ tùng, tiểu thư vào phòng của tuỳ tùng không được sao?” Chân Mật ngạo kiều hất cằm hỏi.

Chát.

Nào ngờ Lạc Nam đột ngột móc ra một chiếc roi da quất vào mông nàng.

“Ưm...”

Chân Mật toàn thân co rúm lại, cổ họng vô thức phát ra một tiếng ngâm khẽ, giữa hai chân có dịch nhờn vô thức rỉ ra.

“Ngươi vừa làm cái gì?” Chân Mật đáy lòng hoảng hốt, không hiểu nỗi tại sao cơ thể của mình lại phản ứng như vậy.

“Đó là trừng phạt cho sự vênh váo của nàng.” Lạc Nam cười tà mị, Đằng Vân Tiên quả thật không để hắn thất vọng, thứ đồ chơi này chính là khắc tinh của nữ nhân, bất kể là Hoạ Thuỷ hay Chân Mật cũng phải sợ hãi.

Chân Mật hít sâu một hơi, cố dời ánh mắt ra khỏi chiếc roi của hắn, chẳng biết vì sao đáy lòng sinh ra cảm giác muốn bị quất thêm vài lần.

“Gặp quỷ rồi.” Chân Mật lắc đầu giữa cho bản thân mình tỉnh táo, nàng không phải loại nữ nhân có ham mê đặc biệt, liền thay đổi chủ đề nói:

“Dự định đi bán một ít chiến lợi phẩm, ngươi là tuỳ tùng đương nhiên phải đi cùng với ta rồi.”

“Không thành vấn đề.” Lạc Nam gật đầu đáp ứng.

Mấy người bọn họ đã băng qua Tứ Đạo Cổ Lâm, xuyên suốt hành trình thu thập được không ít chiến lợi phẩm như Thạch Dịch Mộc, các mỏ nguyên liệu luyện khí, thi thể của Yêu Thú cao cấp, thiên tài địa bảo...

Nếu đem bán cũng có thể đổi về một lượng tài nguyên cần thiết.

Thế là hai người rời khỏi khách điếm ra ngoài đường cái lớn.

Bọn họ đang ở vùng ngoại vi lãnh thổ của Loạn Đạo Thần Quốc, tuy nhiên nơi diễn ra Long Phượng Võ Hội lại ở Loạn Thần Đô - kinh đô của Loạn Đạo Thần Quốc.

Hiện tại Loạn Thần Đô vẫn chưa cho phép người bên ngoài tiến vào, tất cả thiên kiêu tuấn kiệt đến tham gia Long Phượng Võ Hội chỉ có thể ở khu vực bên ngoài chờ đợi.

Cho nên bầu không khí nơi này đang cực kỳ náo nhiệt, có vô số thế lực tập hợp mà đến...hai bên đường không khó để nhìn thấy các kiện Không Gian Pháp Bảo cao cấp neo đậu khắp nơi, những nhân vật có khí khái bất phàm, tuấn nam mỹ nữ...có thể nói là quần anh tụ hội.

Chân Mật cùng Lạc Nam đến khu vực giao dịch, nơi có vô số quầy hàng cũng như các tu sĩ nhỏ lẽ đang trao đổi vật phẩm.

“Không thấy các chi nhánh của Trân Bảo Lâu nhỉ?” Lạc Nam vuốt cằm.

Chân Mật dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, che miệng cười khẽ:

“Trân Bảo Lâu ở Đạo Giới hoạt động không mạnh mẽ được như ở Ngũ Châu Tứ Vực, mức độ cạnh tranh quá lớn, có rất nhiều Đạo Thống và thế lực hùng mạnh kinh doanh, bọn họ chiếm giữ địa bàn, Trân Bảo Lâu không theo kịp.”

Lạc Nam hơi nhíu mày, Đông Hoa bên trong cơ thể cũng truyền âm:

“Nàng ta nói đúng, muốn kinh doanh ở Đạo Địa với nhiều chi nhánh thì mỗi chi nhánh cũng cần ít nhất một vị Thiên Đạo Cảnh toạ trấn, đối với các khu vực náo nhiệt và phồn hoa thậm chí phải cần đến Thần Đạo Cảnh...Trân Bảo Lâu đương nhiên không có được nội tình như vậy.”

Lạc Nam xem như hiểu ra, đẳng cấp tu sĩ ở Đạo Giới quá cao, nếu như các chi nhánh Trân Bảo Lâu không có cường giả trấn thủ thì rất dễ trở thành miếng mồi ngon của các đối thủ cạnh tranh khác.

Trong khi đó toàn bộ Phá Đạo Hội chỉ có chín vị Thần Đạo Cảnh, Thiên Đạo Cảnh thì có vài chục người...

Trân Bảo Lâu là thế lực phụ thuộc của Phá Đạo Hội, nội tình chắc chắn kém hơn rất xa.

“Ở Đạo Giới, Trân Bảo Lâu và Dị Nguyên Hội dù tập hợp lại cũng chỉ có bốn tổng bộ phân biệt ở Đạo Địa, Đạo Giới, Đạo Quốc và Đạo Hải mà thôi...” Đông Hoa nói thêm:

“Muốn ở bất cứ nơi nào cũng nhìn thấy chi nhánh Trân Bảo Lâu như Ngũ Châu Tứ Vực là điều bất khả thi, bất quá Trân Bảo Lâu cũng là thế lực có tiếng tăm, cũng ít người dám trêu chọc.”

Lạc Nam cảm thán, quả thật mạng lưới hoạt động ở Đạo Giới vẫn còn quá yếu a...

Chân Mật lúc này kéo hắn ghé vào một quầy giao dịch khá lớn, chủ quầy là một nam tử trung niên râu cá trê có diện mục gian xảo đôi phần như gian thương...

Hắn liếc qua một vòng, không thể không nói tuy rằng diện mạo của chủ quầy hơi không đáng tin cậy nhưng các đồ vật trưng bày đều là hàng cao cấp, kém nhất cũng là tài nguyên Đại Đạo Cực Phẩm...

“Chủ quầy, ta có ít đồ muốn bán, ông đánh giá thế nào?”

Chân Mật bước lên từ Nhẫn Trữ Vật đổ ra một đống lớn.

Trong lúc nhất thời, thi thể và yêu đan của yêu thú cao cấp, các loại thiên tài bảo địa chất chồng như ngọn núi nhỏ.

Chủ quầy trừng cả mắt nhìn, mà không ít người bên cạnh cũng tròn xoe mắt, thầm nghĩ nữ nhân tuyệt mỹ này vừa hốt trọn hang ổ của một yêu tu thế lực à?

Chủ quầy đánh giá một vòng, liền thản nhiên nói: “Đem tất cả quy đổi thành ba món vật phẩm Thiên Đạo trên quầy của ta, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ.”

“Sao ông không đi ăn cướp?” Chân Mật thở hổn hển vì căm tức.

Có đến hàng trăm thi thể Yêu Thiên Đạo, có cả tài nguyên quý giá như Dịch Mộc Thạch...kết quả lão gian thương này lại chỉ quy thành ba món Thiên Đạo Vật Phẩm?

Lạc Nam rốt cuộc cũng hiểu vì sao quầy hàng này lắm thứ tốt nhưng lại chẳng có ai vây mua, xem ra là bị công phu sư tử ngoạm của lão gian thương này doạ chạy.

“Thuận mua vừa bán mà thôi, không thích mời đi!” Chủ quầy vuốt vuốt ria mép.

Chân Mật đang muốn đi, lại bị Lạc Nam kéo lại.

“Có chuyện gì? Chúng ta đi tìm quầy khác.” Chân Mật căm tức nói.

“Có thứ tốt, quầy khác chưa chắc có được...” Lạc Nam chỉ chỉ về một tảng đá nằm khuất bên trong quầy.

“Đó là đồ chơi gì?” Chân Mật nhíu mày, chỉ thấy đó là một tảng đá hình thù xấu xí, bên ngoài bao phủ rong rêu có vẻ rất là cũ kỹ, lắng đọng khí tức tang thương cổ lão.

“Trứng của một loại Thiên Địa Dị Chủng...” Lạc Nam truyền âm.

Vừa rồi hắn cũng định cùng Chân Mật tìm quầy hàng khác...nhưng Dị Nữ bên trong Phá Đạo Lệnh lại lên tiếng nhắc nhở nàng cảm ứng được có khí tức máu huyết của Thiên Địa Dị Chủng, xác định là hòn đá kia.

“Ồ...vậy thì thật sự là đồ tốt.” Chân Mật ánh mắt lấp loé.

Bản thân nàng cũng muốn tìm một Chiến Sủng hoặc một Toạ Kỵ để đồng hành...nhưng tầm mắt của nàng quá cao, Thần Thú và Ma Thú bình thường nàng còn không thèm nhìn.

Nhưng nếu là Thiên Địa Dị Chủng thì rất thích hợp a...

“Chờ ta một chút.” Lạc Nam lấy ra Gương Dị Chủng hướng về hòn đá chiếu vào.

Quả nhiên bên trên liền hiện ra thông tin.

“Trứng của Thiên Địa Dị Chủng – Thanh Thiên Trùng Ngưu, là một loại Thiên Địa Dị Chủng giống man ngưu nhưng có đặc tính của côn trùng, với khả năng lột xác vô hạn mỗi khi bị thương để khôi phục, được xưng là một trong những Thiên Địa Dị Chủng có khả năng phòng ngự cao cấp nhất.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, gần nhất hắn thu được Dương Lực Thánh Sơn Thú thuộc một trong các loại có khả năng công kích mạnh nhất, lần này lại gặp quả trứng của loài có khả năng phòng ngự hàng đầu...

Chân Mật ở bên cạnh cũng nhìn thấy thông tin trên Gương Dị Chủng, hưng phấn đến nhảy dựng lên.

Phải biết rằng nàng là một thể tu, cho nên cực ưa chuộng các loại chiến sủng có khả năng phòng ngự.

“Chủ quầy, ta muốn hòn đá này và hai loại vật phẩm khác.” Chân Mật liền quyết đoán giao dịch.

Nào ngờ chủ quầy bĩu môi: “Tảng đá đó có giá trị bằng năm loại Thiên Đạo Vật Phẩm hợp lại.”

“Phốc...” Chân Mật xém chút tức đến thổ huyết, tên khốn kiếp này muốn ăn sạch nàng phải không?

Lạc Nam ánh mắt lấp loé, đối với trứng của Thiên Địa Dị Chủng không phải là tài nguyên hay vật phẩm có thể phán định đẳng cấp, tất cả đều dựa vào thuận mua vừa bán mà thôi, hành vi của nam tử chủ quầy cũng không thể trách được...

“Vẫn đáng để giao dịch.” Lạc Nam truyền âm:

“Ta cảm thấy Thanh Thiên Trùng Ngươi này rất hợp với nàng, nếu như thiếu thốn cứ để ta cho mượn.”

Chân Mật hiện tại là người làm việc cho hắn, nàng càng mạnh thì hắn càng có lợi...vì vậy không ngại ra tay hỗ trợ.

Nhưng hắn quên mất Chân Mật cũng là một phú bà, nữ nhi của Thần Đạo Cảnh...vật phẩm Thiên Đạo căn bản không thiếu.

Thế là Chân Mật lại lấy ra thêm một viên Thiên Đạo Đan có tác dụng trị thương và một tấm Thiên Đạo Phù có tác dụng phá huỷ trận pháp đẳng cấp tương ứng.

Thiên Đạo Đan và Thiên Đạo Phù cộng thêm toàn bộ chiến lợi phẩm thu được từ Tứ Đạo Cổ Lâm, thành công đổi lấy tảng đá đầy rong rêu bụi bặm.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, có thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Đưa mắt nhìn, chỉ thấy chiến xa chẳng biết từ đâu phi tới, bên trong chiến xa bước ra một tên thanh niên tuấn lãng, diện mục bất phàm, thân khoác Mộc Giáp, có phong phạm của nhất phương đại tướng.

“Tảng đá kia, bổn tướng quân nguyện dùng bảy kiện Thiên Đạo Vật Phẩm giao dịch.” Thanh niên ánh mắt khoá chặt tảng đá trên tay Chân Mật lên tiếng.

“Ồ, đó không phải là Mộc Đạt của Ngự Mộc Thần Quốc sao?” Có người nhận ra thân phận thanh niên này, thán phục nói:

“Nghe đồn Mộc Đạt là tướng quân trẻ tuổi nhất của Ngự Mộc Thần Quốc, chiến lực bất phàm, tuổi còn rất trẻ đã là Thiên Đạo Trung Kỳ, cũng là thiên tài nổi tiếng của Ngự Mộc Thần Quốc.”

“Ta cũng có nghe qua, Mộc Đạt được bổ nhiệm làm cận vệ của Mộc Hương Công Chúa, nàng là thiên tài đứng đầu Ngự Mộc Thần Quốc thế hệ này.”

“Xem ra bên trong chiến xa chính là Mộc Hương Công Chúa.”

Lạc Nam và Chân Mật đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vị Mộc Hương Công Chúa kia chắc cũng hứng thú với trứng của Thanh Thiên Ngưu Trùng?

Nhưng Chân Mật cũng không quá bận tâm, nàng đem tảng đá thu hồi, dự định trở về khách điếm nghiên cứu phương pháp ấp nở nó.

“Đứng lại!” Mộc Đạt hừ một tiếng.

Mặt đất dưới chân hắn chấn động, Mộc Đạo Lực cuồn cuộn ngưng tụ hoá thành một phiến sâm lâm hướng về Chân Mật phong toả lấy.

Chân Mật nhướn mày, bản tính nóng nảy nàng đang định đáp trả, chợt nghe thấy tiếng quát:

“Dám động vào tiểu thư của ta?”

Lạc Nam nhập vai làm một tuỳ tùng chuyên nghiệp, gầm lên một tiếng, Oanh Thiên Tổ Phù chấn động, Càn Khôn Oanh Thiên theo giọng nói của hắn bạo phát ra ngoài, hình thành sóng xung kích huỷ diệt.

ẦM ẦM ẦM...

Toàn bộ sâm lâm của Mộc Đạt vừa mới hình thành đã sụp đổ.

Cảm ứng được khí tức của Lạc Nam chỉ là Đại Đạo Hậu Kỳ, Mộc Đạt trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt nói:

“Cẩu nô tài cũng dám chống lại bổn tướng quân?”

Chỉ là hắn vừa dứt lời, Thời Không Chi Lực đã khiến thân ảnh Lạc Nam hiện ra trước mặt hắn.

Một vạn hành tinh cuồng nộ rít gào, nhất quyền đơn giản đấm thẳng.

PHỐC!

Trong ánh mắt chấn kinh của toàn trường, Mộc Giáp trên thân Mộc Đạt ầm ầm vỡ vụn như củi khô, mà cơ thể của hắn cũng như đạn pháo bay ngược, hung hăng đụng nát một góc tường thành...

“Cái này...”

Đám đông hãi hùng khiếp vía, kẻ vừa ra tay thật sự chỉ là Đại Đạo Cảnh sao?

Một quyền đấm bay Thiên Đạo Trung Kỳ có tiếng tăm như Mộc Đạt?

Tuỳ tùng đã có chiến lực khủng bố như thế, thử hỏi vị tiểu thư kia còn đáng sợ đến mức nào?

Hai vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Thấy Lạc Nam vì mình xuất thủ, Chân Mật đáy lòng vui vẻ đến mức khoé môi đỏ thắm cong lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía chiến xa vẫn lặng im bất động, bình thản nói:

“Ta mặc kệ ngươi là Mộc Hương Công Chúa hay Rắm Rương Công Chúa, chọc vào ta cẩn thận ngay cả phụ hoàng của ngươi cũng không cứu được ngươi.”

Nói xong liền kiêu hãnh hất cằm ung dung rời đi, Lạc Nam dịch chuyển theo sát phía sau.

Toàn trường tĩnh lặng, khói bụi tan đi...tất cả đồng loạt hít một ngụm lãnh khí.

Chỉ thấy Mộc Đạt toàn thân như hoá thành một bãi thịt nhão, lồng ngực lộ ra một lỗ hổng xuyên thủng ra cả sau lưng, máu tươi đầm đìa, khí tức suy yếu đến cực hạn.

Thương thế của Mộc Đạt vượt qua dự kiến của tất cả mọi người ở đây.

Điều này đồng nghĩa vị Đại Đạo Cảnh kia không phải một quyền đấm bay Mộc Đạt, mà là một quyền xém chút nữa đã oanh sát Mộc Đạt.

Quá mức kinh khủng...

“Long Phượng Võ Hội quả là ngoạ hổ tàng long, tốt nhất đừng nên tuỳ tiện gây sự.” Trong lòng đám đông vô thức dâng lên suy nghĩ.

Cùng lúc đó ở một tửu lâu đối diện, Hoạ Thuỷ sau khi chứng kiến tình huống vừa xảy ra, vô thức đập cốc rượu trên bàn mắng một tiếng:

“Giỏi lắm, còn làm cận vệ...vì con hồ ly kia ra mặt nữa chứ!”

“Ngươi làm sao thế?” Thi Hồng Nhan dùng ánh mắt quỷ dị xem lấy Hoạ Thuỷ, chẳng hiểu vì sao ngửi thấy mùi vị dấm chua.

Hoạ Thuỷ bực mình nốc một ngụm rượu, chau mày nói:

“Không có gì, chỉ là Chân Mật ở đâu tìm được tuỳ tùng lợi hại như thế? Lão nương cũng muốn!”

...

Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.